Chương 394: Làm Sao Có Thể
Bạch Hoắc Hương cũng cảm nhận được, không tự chủ được lui về sau, mà tên nhà giàu lại tiến lên một bước, bắt lấy tay Bạch Hoắc Hương sờ soạng:
"Tay nhỏ đúng là mềm mại..."
Trong lòng ta vô cùng giận dữ, rất muốn đi bảo vệ Bạch Hoắc Hương, nhưng mấy con âm xanh quỷ kia lại kéo chặt ta, làm ta không thể động đậy được.
Bạch Hoắc Hương muốn rút tay lại, tên nhà giàu mới nổi lại không buông tay, Bạch Hoắc Hương dùng hết sức cả đời đưa một cái tay khác lên cho hắn một cái tát.
Hỏng rồi...
Quả nhiên, sắc mặt tên nhà giàu chuyển sang lạnh lẽo, ánh mắt cũng âm trầm hẳn xuống:
"Trông xinh đẹp như vậy, làm sao lại hung dữ thế? Xem ra còn phải để ca dạy bảo ngươi rồi..."
Vừa nói vừa đặt tay lên cổ Bạch Hoắc Hương, dùng lực thật mạnh!
Ta lập tức cắn chặt hàm răng.
Mà lúc này, Trình Tinh Hà cũng không trốn nữa, đột nhiên vọt ra khỏi gầm bàn:
"Bỏ ra!"
Tên nhà giàu mới nổi đưa mắt nhìn Trình Tinh Hà, nhấc một cái tay khác lên đánh Trình Tinh Hà lảo đảo:
"Ơ, ta nói là ai, đây không phải là tên trộm kia sao? Lần trước ta đã nói rồi, thấy ngươi một lần sẽ cắt một bộ phận trên người ngươi, lâu rồi không gặp, ngươi lại đang ngứa ngáy chỗ nào rồi?"
Trình Tinh Hà nghiêng đầu khạc ra một búng máu, đỏ mắt nhìn chằm chằm tên nhà giàu kia, xông tới lần nữa:
"Móe nó ta bảo ngươi bỏ nàng ra!"
Tên nhà giàu mới nổi nhếch khóe miệng lên, một tay túm Bạch Hoắc Hương, một tay chỉ ra, Trình Tinh Hà giống như bị một bàn tay nặng nề vô hình đẩy ngã đập vào quầy hàng, khiến cả quầy hàng rơi vỡ, không nhúc nhích nữa.
Ta không muốn trơ mắt nhìn người khác bắt nạt người bên cạnh ta như lần trước...
Ta không muốn yếu như vậy nữa!
Thất Tinh Long Tuyền đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, ta liền chém về phía mấy con âm thanh quỷ kia.
Mấy con âm thanh quỷ lập tức bị đánh ra thật xa, tên nhà giàu mới nổi quay đầu nhìn thấy, vẻ mặt cũng thay đổi:
"Huyền cấp làm sao có thể..."
…
Ngươi còn không biết nhiều thứ lắm!
Ta đá bay cổ tay hắn, tên nhà giàu mới nổi buông lỏng tay một chút, Bạch Hoắc Hương lập tức tránh thoát, ôm cổ họng ho khan.
Mà ta thì đứng chắn ở trước mặt Bạch Hoắc Hương, nắm chặt tay chém về phía tên nhà giàu.
Tên nhà giàu lập tức trợn to mắt, nhưng dù sao hắn cũng là Địa cấp nhất phẩm, lập tức né người sang một bên, nhưng lần tránh né này lại không hề lưu loát, bên tai hắn bị chém ra một lỗ giống như tai ta vậy.
Hắn cảm giác được, liền ôm lấy tai mình, nhíu mày hít hà, khó tin nhìn ta:
"Ngươi đúng là to gan..."
Ta nghiêng đầu khạc ra một búng máu:
"Chỉ dựa vào lá gan vẫn chưa đủ."
Còn phải có bản lĩnh.
Lúc này có mấy tên đồng nghiệp đứng bên cạnh xem lẩm bẩm:
"Hải Nghênh Xuân không phải là Địa cấp nhất phẩm sao? Vốn còn cảm thấy hắn ỷ lớn hiếp nhỏ không ra gì, nhưng không ngờ hắn còn không đánh lại cả một Huyền cấp tam phẩm?"
"Đã sớm nghe nói Hải Nghênh Xuân không có bản lĩnh gì, dịch quỷ trên người đều là Hải lão đầu tử cho, bản lĩnh kiếm cơm còn không giỏi, chỉ am hiểu nhất là nịnh nọt với cáo mượn oai hùm thôi."
Những giọng nói này không lớn không nhỏ, đủ để nghe thấy, tên nhà giàu mới nổi kia có vẻ cũng không có danh tiếng tốt trong nghề.
Lúc này ta đã nhìn ra, hai tai tên nhà giàu mới nổi này hơi vểnh ra, người như vậy trong lòng hay thiếu tự tin, rất để ý đến cái nhìn của người khác. Hắn vừa nghe những lời này thì lập tức nổi giận, nắm chặt tay, run rẩy mắng:
"Được lắm tên khốn, ta thấy ngươi chán sống rồi, hôm nay ta sẽ trả thù cho mấy người anh em của ta!"
Hắn vừa dứt lời, ta liền nhìn thấy trên người hắn tràn ngập âm khí, vô số hắc khí nhào tới về phía ta.
Hắc sát quỷ, hồng lệ quỷ, âm thanh quỷ...Đánh một mình còn được, nhưng số lượng nhiều như vậy, ta thật sự không thể chống đỡ nổi.
Nhưng ta lại không có ý định lùi bước.
Ta siết chặt Thất Tinh Long Tuyền, thầm nói chết thì chết, chết cũng không thể sợ hãi!
Mà đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy hình như có một cái tay đặt lên lưng ta.
Bàn tay kia rung lên một cái, một luồng hành khí chợt tiến vào từ sau lưng.
Ta lập tức sửng sốt, hành khí này giống như giao long, hoàn toàn khác của ta.
Vừa mạnh lại bá đạo, mang theo sát khí lạnh thấu xương!
Hành khí này chợt vọt lên trên Thất Tinh Long Tuyền, ta còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp chém về phía hắc khí kia.
Ầm một tiếng, đám hắc khí kia trong nháy mắt bị chém đứt, khuôn mặt tên nhà giàu mới nổi đằng sau hắc khí lập tức vặn vẹo, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình:
"Làm sao có thể..."
Đừng nói ngươi, ta cũng cảm thấy không thể!
Mà tên nhà giàu mới nổi còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, đống đồ trang sức trên người hắn đột nhiên nổ tung, vụn rơi đầy đất.
Mà bản thân tên nhà giàu cũng giống như bị cái gì cắn trả vậy, chợt lảo đảo lùi về mấy bước, trực tiếp va vào tường, ói ra máu đen đầy đất.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ta, trong miệng không ngừng lặp lại:
"Không thể nào..."