Chương 409: Động Lòng
Đôi mắt người phụ nữ kia cực kì xinh đẹp, Đại Quyền quỳ trước mặt nàng, đặt tay bên người nàng.
Một đống nhánh cây trồi ra, như rắn sống quấn quanh tay Đại Quyền, ta trơ mắt nhìn một bàn tay đầy đặn bình thường của Đại Quyền, chớp mắt trở nên khô cằn nhăn nheo, như bã mía bị ép cạn nước, tinh khí cuồn cuộn không ngớt hút vào rễ cây.
Người phụ nữ trong cây, vì những tinh khí này, lại càng xinh đẹp hơn!
Mà Đại Quyền chẳng những không chút biểu cảm đau đớn, ngược lại lộ ra nụ cười quỷ dị, ánh mắt cũng vô cùng cuồng nhiệt, vậy mà cực kì hưởng thụ quá trình dâng hiến bản thân.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn sẽ trở thành người khô!
Ta biết, hôm nay Đại Quyền chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Nhưng ta đã đồng ý với Tiểu Lệ, có thế nào cũng phải đưa hắn về, thế nên ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, chém đứt cành cây trên tay hắn.
Nhưng không ngờ, ta vừa giơ tay lên, đã nghe thấy “bốp” một tiếng, bốn phương tám hướng, vô số rễ cây không đếm xuể, mang theo tiếng xé gió sắc bén, quấn lấy ta.
Ta không rút lui, đành phải trở tay chém đứt mấy cành cây đang bò tới, máu đỏ chảy ra, văng trúng cả người ta, ta lớn tiếng nói với Trình Tinh Hà:
“Mé nó ngươi còn không chạy!”
Trình Tinh Hà phản ứng lại, nhanh nhẹn tránh đi, lên tiếng:
“Muốn chạy thì cùng chạy!”
Chạy ông nội ngươi, tình huống hiện nay, có thể sống được một người, đã phải niệm phúc sinh vô lượng thiên tôn rồi!
Nơi này vốn rễ cây đan xen chằng chịt, bây giờ rễ cây sống lại, chúng ta như côn trùng mắc vào lưới nhện, đã bị bao bây lớp lớp, Trình Tinh Hà quay đầu nhìn, mắng:
“Không ổn rồi, đường ra đã bị rễ cây bao vây…”
Nói đoạn, hắn nhấc món đồ nhỏ lên, “rắc” một tiếng bừng sáng.
Ta lập tức ngửi thấy mùi cháy khét. Hắn mang theo lửa, mà cây sợ lửa nhất.
Xem như hắn miễn cưỡng khiến mấy cành cây kia không đến gần mình nữa, quay đầu hỏi ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cái này còn phải hỏi à, đại sơn mị chính là đại sơn mị, nhưng mé nó ghê gớm hơn mấy con sơn mị bên ngoài quá nhiều, tiểu sơn mị dùng dung mạo xinh đẹp, hơi thở, giọng nói để mê hoặc thần trí người khác, khiến người ta không tỉnh táo, nhân cơ hội hút tinh khí, nhưng tổ tiên sơn mị này, chỉ cần một ánh mắt, đã có thể khiến người ta hoàn toàn mê mẩn nàng, không còn ý thức của mình nữa, cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân.
Ta quay đầu nhìn Đại Quyền, lúc này, cả cánh tay phải của Đại Quyền đã khô quắt như chân giò hun khói, không hề có chút sức sống, không chỉ như vậy, tinh khí tứ chi xương cốt của hắn, đang dần dần tan biến.
Như vậy không được…
Ta muốn kéo Đại Quyền ra, nhưng phát giác bản thân không cử động được. Bất tri bất giác dưới chân, đã bị quấn quanh chặt chẽ.
Mà ánh mắt của người phụ nữ kia, vượt qua những cành cây đó, đang nhìn ta với vẻ hứng thú.
Trong lòng ta bực dọc, siết chặt Thất Tinh Long Tuyền, phía trên Thất Tinh Long Tuyền hơi lóe lên sắc vàng, bùng nổ sát khí, liên tiếp chém đứt những cành cây dễ như trở bàn tay.
Người phụ nữ kia khẽ híp mắt, như thể hơi ngạc nhiên.
Ta nhân lúc này, một bước lao tới trước mặt người phụ nữ đó, muốn chặt đứt nhánh cây trên người Đại Quyền, nhưng bấy giờ, người phụ nữ khẽ cong môi đỏ, như đang mỉm cười.
Vô số nhánh cây cuộn đến đây, xương cốt lập tức đau nhói, tay cũng không thể dùng sức nổi. Ta giống như kén tằm, bị nhánh cây quấn kín kẽ không lọt gió.
Như vậy, điều duy nhất ta có thể làm chỉ còn lại hít thở, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Mà sau lưng truyền đến tiếng hét thảm của Trình Tinh Hà:
“Thất Tinh, ngươi tìm cơ hội chạy đi! Anh đây thật sự không sống qua hai mươi lăm…”
Ta không thể quay đầu, nhưng cũng đoán được, kết cục của Trình Tinh Hà, giống hệt như ta.
Từ lúc vào nghề đến nay, gặp không ít nguy hiểm, nhưng khiến người ta không chút sức lực đánh trả, thật sự không nhiều…lần này tiêu rồi, mọi người đành phải cùng nhau làm cá mặn.
Đáng tiếc…không thể đoàn tụ với Tiêu Tương, chỉ…
Ta yên tĩnh đợi tinh khí của mình bị hút cạn, nhưng một lúc lâu, trên người cũng không có gì khác thường.
Kỳ lạ, lẽ nào hôm nay đại sơn mị này ăn no rồi, muốn để dành ta lại làm lương khô?
Mở mắt ra, trông thấy đôi mắt tuyệt đẹp của đại sơn mị, đang nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt kia thật sự rất đẹp, nhưng còn kém xa Tiêu Tương.
Ta đang suy nghĩ lúc này liệu có nên trăn trối trước khi qua đời hay không, đột nhiên nghe thấy giọng nói lanh lảnh êm tai:
“Ngươi không động lòng với ta?”
Giọng nói này...thật dễ nghe!
Ta nương theo âm thanh nhìn qua đó. Đúng là do đại sơn mị thốt ra.
Gương mặt của nàng, quả thật không thể hình dung, cho dù vẽ tranh, điêu khắc, cũng hiếm khi có thể tạo ra được vẻ mặt xinh đẹp đến vậy, dung mạo tuyệt đẹp này chỉ tồn tại trong mơ, không chân thực chút nào.
Mà giờ phút này, ta nhớ đến Trình Tinh Hà, quay đầu nhìn lại, lòng bỗng nặng nề, không biết từ khi nào, Trình Tinh Hà cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm đại sơn mị, hiển nhiên cũng bị mê hồn.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”