Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 410 - Chương 410 - Pháp Khí

Chương 410 - Pháp Khí
Chương 410 - Pháp Khí

Chương 410: Pháp Khí

Giọng nói hút hồn lại lần nữa vang lên:

“Lẽ nào ta không đủ đẹp?”

Dù sao cũng sắp chết đến nơi, nịnh bợ cũng chẳng ích gì, thế nên ta dứt khoát cứng cổ nói:

“Đương nhiên, ngươi kém xa vợ ta.”

Đại sơn mị vừa nghe câu này, sắc mặt lập tức thay đổi. Chỉ thấy làn da hoàn hảo kia, nháy mắt như vỏ cây già trong thời kỳ hạn hán, chợt biến thành màu xanh lục, có vết nứt nhỏ, kinh người biết mấy!

Tim ta giật thót, hình như nàng…nổi giận!

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, vết nứt kia lập tức biến mất, nàng trở nên hoàn hảo không tỳ vết, thậm chí còn động lòng người hơn ban nãy, giọng nói cũng mềm dịu hơn:

“Vậy giờ thì sao?”

Thứ này yêu cái đẹp như vậy à?

Ta vừa nhanh chóng động não, vừa nói:

“Tàm tạm thôi…người giỏi sẽ có người giỏi hơn. Gái đẹp có nhiều lắm.”

Mà đại sơn mị lại thay đổi, lúc này còn đáng sợ hơn ban nãy, cả làn da khô quắt lại, giọng nói thô ráp hơn không ít, nghiến răng nghiến lợi mắng:

“Vốn dĩ, bất kỳ người đàn ông nào cũng bị ta mê hoặc, nếu không phải kẻ đê tiện kia, sao ta lại rơi vào bước đường này, trở nên xấu xí như thế...”

Mé nó, nếu dung mạo này mà còn bảo là xấu, vậy trước đây nàng phải đẹp đến mức nào?

Hơn nữa, nghe ý nàng nói, dường như nàng bị ai đó hãm hại.

Đúng rồi...trên cây có bùa thiên lôi, chẳng phải dùng để trấn áp nàng sao? Trong đó chắc chắn còn chuyện không muốn người khác biết.

Chính vào lúc này, đại sơn mị lại lần nữa khôi phục vẻ xinh đẹp, khẽ mỉm cười với ta:

“Lang quân, ngươi có thể đến đây, cũng là duyên phận của chúng ta, ta có chuyện này, muốn nhờ ngươi giúp. Chỉ cần ngươi giúp được ta, ta sẽ trả hai người bạn hoàn chỉnh lại cho ngươi.”

Giúp đỡ?

Ta vội hỏi:

“Chuyện gì?”

Đại sơn mị mỉm cười, lên tiếng:

“Ngươi giúp ta, chém bùa thiên lôi trên cây ra.”

Lòng ta sáng như gương, bùa thiên lôi kia dùng để trấn tà, đại sơn mị này không biết đã ăn bao nhiêu người sống, bị áp chế ở nơi này, tám phần là báo ứng của nàng, nếu ta tùy tiện thả nàng ra, nói không chừng sẽ gây họa lớn.

Đại Sơn Mị nhận ra ta nghĩ thế nào, cũng không bất ngờ, chỉ cúi đầu nhìn Đại Quyền.

Ta nương theo tầm mắt nàng nhìn qua đó, trong lòng lập tức giật thót.

Chỉ thấy lúc này Đại Quyền thật sự đã trở thành “người âm dương”, một nửa người vẫn còn căng mọng, nhưng nửa người còn lại, đã biến thành chân giò hun khói.

Giờ phút này, ta cảm giác trên người thả lỏng, từ trên không đáp xuống, rễ cây dưới đất thậm chí đỡ lấy ta một cách ôn hòa.

Ta biết, Đại Quyền đã hoàn toàn bị đại sơn mị mê hoặc, ta kéo hắn, đánh hắn, cũng chẳng chút tác dụng. Chỉ cần đại sơn mị không chịu buông tha, cả đời này của hắn phải ở lại đây.

Quay đầu nhìn lại, Trình Tinh Hà đã bị rễ cây dày đặc quấn chặt, hệt như kén tằm, chỉ lộ mỗi phần đầu ra ngoài, ngã trái nghiêng phải trên không, như quỷ thắt cổ trên cây hòe.

Mà ánh mắt Trình Tinh Hà cũng nhìn đại sơn mị với vẻ ngây dại, gương mặt nhanh chóng khô cằn, tinh khí của hắn, cũng bị đại sơn mị hấp thụ.

Thậm chí nàng hoàn toàn không cho ta thời gian để cân nhắc. Nếu ta do dự, hai người này sẽ biến thành cá mặn.

Thế nên ta vừa động não, vừa dời chủ đề tranh thủ chút thời gian:

“Bản lĩnh của ngươi lớn như vậy, dụ dỗ một người chặt cây giúp ngươi, chẳng phải là chuyện đơn giản sao? Tại sao nhất quyết phải…”

Đại sơn mị nhìn ta chằm chằm, lên tiếng:

“Vì, chuyện này không phải ngươi thì không được.”

Ta phát giác, tầm mắt nàng đang nhìn Thất Tinh Long Tuyền, ánh mắt mang theo vài phần khát vọng, lại xen lẫn chút kính sợ:

“Vì bùa thiên lôi kia, là do thanh kiếm của ngươi để lại, thật không ngờ, hôm nay lại gặp nhau.”

Ta sửng sốt, Thất Tinh Long Tuyền ư?

Ta vội hỏi:

“Vậy chủ nhân trước đây của Thất Tinh Long Tuyền, rốt cuộc là ai?”

Đại sơn mị dường như nhớ lại ký ức không muốn nghĩ đến kia:

“Nói với ngươi, ngươi cũng không quen. Hắn tên Giang Trọng Ly.”

Giang Trọng Ly? Đó chẳng phải là người đã thiết lập Tứ tướng cục sao?

Chỉ biết hắn là yêu đạo trong miệng vua Thành Bắc, có làm sao cũng không ngờ, ta và hắn lại cách nhau gần như vậy. Còn dùng pháp khí của hắn lâu đến thế!

Hóa ra, giống hệt như Đại Quyền đã nói, đây thật sự là cây máu rồng.

Có điều, cây này không giống với cây máu rồng bình thường, gọi là chân long huyết thụ.

Mà chân long huyết thụ bị máu của chân long tưới lên, nhận được linh khí mới thành hình, cây máu rồng vốn đã hiếm thấy, càng khó để tìm được chân long huyết thụ thứ hai, chất gỗ cực kì rắn chắc, thậm chí có thể nói là đao kiếm khó chém, tốt hơn cả gỗ của cây trinh nam

Trừ phi là pháp khí mang theo sát khí sắc bén, chém giết vô số yêu tà, mới có thể chém ra vết tích trên người nó.

Cho nên bùa thiên lôi kia có thể phong ấn nàng nhiều năm như vậy. Không có thứ khác chém được nó, như hình xăm chẳng thể xóa nhòa.

Bình Luận (0)
Comment