Chương 426: Ác Tử Kê
Bạch Hoắc Hương kéo lấy ta, nhỏ giọng nói:
“Có người chính là như vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, ngươi tuyệt đối đừng tức giận...Vì loại người này, không đáng tức giận.”
Ta không tức giận, chỉ là thấy mệt mỏi.
Trước nay ta đều biết người tốt không dễ làm, nếu không chẳng phải mỗi người đều có thể trở thành Thiên cấp à?
Lúc này, một giọng nói non nớt lại u ám vang lên.
“Đã nói với các ngươi chuyện ở đây các ngươi đừng có quản rồi.”
Tiểu Hắc Vô Thường.
Khỏi nói, lời của người từng trải đúng là có lý, tuổi tác bọn họ lớn, biết nhìn người hơn bọn ta.
Mà Tiểu Lệ thấy Tiểu Hắc Vô Thường, cũng bắt đầu mắng:
“Thằng trẻ trâu làm bộ làm tịch, học người lớn nói chuyện cái gì, đúng là ghê tởm.”
Tiểu Hắc Vô Thường cười nham hiểm.
Ta có một loại dự cảm, đám người này hình như cũng sắp xui xẻo rồi.
Bạch Hoắc Hương sợ ta tức giận sẽ khó chịu, nên nói:
“Cãi cọ cái gì, ta chữa khỏi không phải được rồi à, các ngươi ngậm miệng đi.”
Tiểu Lệ lại chắn ở phía trước:
“Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi đừng có đùa, Đại Quyền là bạn trai ta, chết cũng không cho ngươi đụng vào. Ta còn không tin mèo chó gì cũng có thể chữa bệnh.”
Nói rồi đã dẫn Đại Quyền rời đi với các sinh viên đại học kia, còn nói muốn báo cảnh sát bắt bọn ta, nói không chừng bọn ta mới là hung thủ của sự kiện xác khô. Nhìn bóng lưng của bọn họ, bỗng nhiên Bạch Hoắc Hương cũng lạnh lùng cười.
“Vết thương này, ngoài ta ra không ai chữa khỏi, người kia xuống núi thì chỉ có thể làm nửa xác khô cả đời. Chỉ có thể trách tổ tiên hắn không tích đức, đã tìm bạn gái như vậy.”
Trình Tinh Hà thở dài, quay đầu nhìn về phía cây Long Huyết to.
Cây Long Huyết đã hoàn toàn bị thiêu rụi, chỉ còn lại khói xanh.
Trình Tinh Hà dường như nhớ ra châu báu bị Đại Sơn Mị đè dưới thân, dáng vẻ đau lòng, muốn đi qua đào, kết quả cây Long Huyết đã đổ ầm xuống, nghĩ cũng biết đồ dưới đáy không tìm được rồi.
Điều này làm Trình Tinh Hà vỗ đùi mãi.
Có điều ta vẫn để ý thấy túi quần của hắn phồng lên.
Ta bắt lấy hắn móc túi ra xem, bên trong là túi gấm nhỏ, căng phồng không biết đựng đồ gì. Trình Tinh Hà nhanh tay lẹ mắt cướp trở về, ôm ở trước ngực nói:
“Ta chỉ lấy có chút xíu như vậy…”
Ta cũng bị hắn chọc tức cười, đúng là trộm không về tay không. Lúc đó cũng suýt mất cả mạng rồi, hắn còn có thể vơ vét được, mang chút đồ ra ngoài.
Có thể số mệnh đã định trước, ngươi chỉ có thể có được một chút này. Đây cũng là không tệ rồi, chuyến này đối với ngươi cũng không đi uổng.
Lúc này, bầu trời trên đầu hơi xanh, đã sáng rồi.
Gió núi mát lạnh thổi qua, cuốn theo mùi cây và cỏ xanh khiến người ta tinh thần sảng khoái, vô cùng thoải mái.
Mê Hồn trận ở đây cũng đã phá rồi, cũng không có gì để lưu luyến, Tiểu Hắc Vô Thường đưa bọn ta tiếp tục lên đường, chạy về phía núi Đại Phượng Hoàng.
Quan trọng nhất vẫn là phá cục, phá cục trước khi Trình Tinh Hà hai mươi lăm tuổi.
Mọi người đều rất mệt, ngủ một giấc, lại mở mắt ra cũng không biết đã qua bao lâu. Ta nhìn bên cạnh thấy Bạch Hoắc Hương dựa lên vai của ta, mái tóc đen dài thẳng xõa ra, phất lên người ta theo ngọn gió lùa vào trong xe, lông mi dày đậm che xuống, ngủ rất say.
Ta không đánh thức nàng, cố gắng điều chỉnh tư thế để nàng dựa thoải mái hơn.
Khóe miệng nàng cong lên giống như đang mỉm cười, sắc mặt cũng đỏ bừng, có thể là đang mơ thấy giấc mơ đẹp gì đó.
Lúc này, bụng của Trình Tinh Hà vang lên như chuông báo thức, hắn cũng mở đôi mắt lim dim ra, lẩm bẩm nói:
“Có đồ ăn chưa? Chúng ta đã không được ăn cơm nóng một thời gian rồi…”
Nói cũng trùng hợp, lời vừa dứt, đường vừa rẽ trước mặt đã xuất hiện một thôn trang nhỏ, núp giữa sông núi đẹp đẽ, gạch xanh ngói lục, đang bốc ra khỏi lờ mờ, giống như chốn bồng lai vậy.
Trình Tinh Hà lập tức kích động, bảo Tiểu Hắc Vô Thường mau chóng dừng xe, dù thế nào hắn cũng phải ăn thịt ba rọi treo nướng và gà cay muối tiêu của bản địa.
Nhưng vừa ngó đầu ra, hắn đã lập tức sửng sốt.
“Vãi, trên cửa từng nhà này đều treo cái thứ gì vậy? Con mẹ ta không phải nhìn nhầm rồi chứ?”
Ta cũng nhìn theo, vừa nhìn cũng trố mắt...tiền giấy nguyên bảo?
Nhà bình thường treo ớt với tỏi còn được, đâu có ai treo cái này?
Thôn này nhà nào ở cửa cũng đều bày Chiêu Hồn Phiên và quan tài mới sơn, trông đều là đang làm tang lễ.
Một nhà có người chết còn nói được, nhà nào cũng chết người cùng lúc, đây là xảy ra chuyện gì?
Gặp họa rồi?
Không biết Bạch Hoắc Hương đã tỉnh lại từ khi nào, ngẩng đầu khỏi vai của ta.
“Không lẽ là...thôn này chuyên làm ngành ma chay chứ?”
“Không đúng...vì bên cạnh những thứ này cũng không hẹn mà đều có ‘Ác Tử Kê’.”
Bạch Hoắc Hương nghe không hiểu, hơi tò mò hỏi:
“Cái gì gọi là Ác Tử Kê?”