Chương 433: Đừng Hành Khí
Mà dấu vết đó không phải là tay người đào, càng không phải là xẻng đào, hình dáng rất quái lạ, bên mép có chút giống cánh hoa mai.
Rốt cuộc là ai đào quan tài lấy đầu lâu, tại sao những lão nhân kia lại trở về đòi ăn?
Lúc này trời đã dần dần tối xuống, người phụ nữ bắt đầu khẩn trương:
"Những lão đầu lão thái thái kia sắp đến ăn rồi!"
Nếu như vậy, ta nói chúng ta trở về thôn đi, ta muốn xem rốt cuộc những lão đầu lão thái thái kia là gì.
…
Đến khi quay về thôn, trời đã tối đen, nhà nào cũng đóng chặt cửa giống lúc chúng ta tới, giống như đã sợ hãi đi vào trong hết, nhưng có thể nhìn ra được đằng sau khe cửa có chân, họ đang nấp ở sau cửa yên lặng theo dõi.
Từng cái quan tài khiến con đường này càng thêm vắng vẻ, chúng ta vào nhà người phụ nữ, cũng nấp sau cửa.
Cứ chờ như thế đến nửa đêm, Trình Tinh Hà đã cầm đùi gà nằm ngáy, Bạch Hoắc Hương cũng ngáp liên tục, nước mắt tràn ra khóe mắt, ta khuyên nàng vào đi nghỉ ngơi, nhưng nàng lại ra vẻ thông thạo, nói sợ dẫn linh châm trên người ta phát tác cho nên không đi.
Đang yên đang lành, ta không xúc động cũng không tức giận, sao có thể phát tác được? Lúc ta đang bế tắc, liền nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ.
Ta vội vàng thò đầu đến gần khe cửa, Bạch Hoắc Hương cũng chen tới, trên đầu nàng là mùi xà phòng rất dễ ngửi.
Chỉ thấy dưới ánh sao trong vắt lạnh lùng, một người rất cao lớn lắc lư loạng choạng xuất hiện ở trên đường.
Tư thế của "người" đó rất kỳ quái, hai cánh tay khép lại ở trước ngực, bàn tay rũ xuống.
Bạch Hoắc Hương lại không sợ, thấp giọng nói:
"Ngươi nhìn chân trước của người kia kìa, giống như là mèo chó lúc thức dậy vậy."
Ta càng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không hổ là quỷ y, sao lại to gan như vậy.
Nhưng đúng lúc này, nghịch lân trên cổ lại rung động, ta biết Tiêu Tương mất hứng, vội vàng cách xa nàng một chút.
Bạch Hoắc Hương không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt có chút thất vọng.
Người phụ nữ kia cũng bu lại, thận trọng nhìn một cái, lẩm bẩm nói:
"Đây là Hoàng đại cha sân trước, nhưng mà..."
Nàng do dự một chút:
"Hoàng đại cha khi còn sống còn lùn hơn ta, sao chết đi lại cao lên vậy..."
Ta chợt nhớ ra, người đầu tiên bị đào bộ cũng nói thấy hồn cha hắn trở về ăn gà, là một bóng người rất cao lớn.
Ta đã có suy đoán, liền lập tức xem khí, vừa nhìn đã hơi sững sờ, chỉ thấy trên đầu "người” kia đúng là tử khí đen thui, nhưng trên người lại có một loại khí xanh rất đậm.
Đây là lần đầu tiên ta thấy loại chuyện này, tại sao vừa giống như người chết vừa như là linh vật vậy?
Giọng nói của Trình Tinh Hà đột nhiên vang lên ngay bên tai ta:
"Mọe nó, đúng là thấy bạch cốt tinh rồi."
Ta thì tiếp tục nhìn, chỉ thấy "người" đó đi ra đường, cầm “thập tằng cẩm” trên bàn thờ - đây là hộp đồ ăn mười món xếp chồng lên nhau, đặc biệt dùng để cúng bái người chết - đổ hết vào miệng ăn như hổ đói. Cách ăn kia nhanh vèo vèo như gió cuốn mây tan, đúng là giống như quỷ chết đói.
Nhưng hắn cũng không ăn đồ cúng của nhà họ Hoàng mình, mà là của một nhà khác.
Điều này thì kỳ quái, theo lý mà nói hồn người chết trở về chỉ có thể ăn đồ của nhà mình, căn bản không có tư cách ăn đồ cúng của nhà người khác.
Mà Hoàng đại cha lại không kiêng dè gì cả, vớ được cái gì ăn cái đó, gieo họa hết cả đồ cúng trên đường. Thật ra cảnh tượng này có chút đáng sợ, nhưng Bạch Hoắc Hương lại càng ngày càng cảm thấy hứng thú:
"Lý Bắc Đẩu, ngươi nói có giống Vô Diện không?"
Đúng là hơi giống.
Trình Tinh Hà nuốt nước miếng một cái, nói tiếp:
"Nói từ phương diện sức ăn, ta cảm thấy ta có thể làm bạn với thứ này."
Ta cũng thấy vậy.
Thấy "Hoàng đại cha" đã ăn không ít thứ, Bạch Hoắc Hương nói tiếp:
"Sao lại không có đại cha đại nương nào đến nữa, chẳng lẽ chỉ có mỗi hắn vào thôn?"
Trình Tinh Hà đáp:
"Có thể họ thay phiên nhau."
Ngươi cho rằng là làm ca đêm sao?
Thấy hắn tới gần, ta cầm lấy Thất Tinh Long Tuyền, quyết định bắt "Hoàng đại cha" trước rồi nói sau.
Quả nhiên không lâu sau, Hoàng đại cha đã đến trước cửa chỗ chúng ta, muốn đưa tay cầm lấy những thứ kia, ta đá văng cửa vọt về phía hắn.
Sát khí của Thất Tinh Long Tuyền nổ tung ầm ầm trong bóng đêm, "Hoàng đại cha" cao lớn kia bất ngờ không kịp đề phòng, bị sát khí đẩy ngã xuống đất. Ta xoay người đè lên, muốn đưa tay bắt lấy hắn. Nhưng vừa đụng vào ta liền sửng sốt, vật này ấm áp sao?
Mà "Hoàng đại cha" lại rất khỏe, trong lúc ta ngây người, chỉ cảm thấy cả người bị bắn lại, đã trực tiếp bị hắn lật ngược.
Đậu má...Hoàng đại cha này có bản lĩnh không nhỏ!
Ta muốn hành khí dùng Thất Tinh Long Tuyền chém hắn theo phản xạ, nhưng không ngờ vừa mới dẫn khí ra đã cảm thấy đan điền giống như là bị kim đâm một cái, đau đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi.
Bạch Hoắc Hương giống như đã nhìn ra, lập tức thò đầu ra từ sau cửa, lớn tiếng nói:
"Lý Bắc Đẩu, đừng hành khí!"