Chương 434: Đầu Lâu
Tim ta bỗng thót lại, cũng không phải sợ mình bị làm sao, nhưng vừa nãy Bạch Hoắc Hương đã nói là sẽ không lên tiếng, sao bây giờ lại đột nhiên thò đầu ra, bị "Hoàng đại cha" phát hiện thì sao?
Quả nhiên "Hoàng đại cha" kia thấy Bạch Hoắc Hương, trong nháy mắt đã tỏ ra vô cùng hứng thú, lập tức nhào về phía Bạch Hoắc Hương.
Bạch Hoắc Hương phản ứng rất nhanh, vội vàng né tránh. Trình Tinh Hà liền xông lên bắn một sợi dây máu chó ra, trực tiếp để ngang cổ "Hoàng đại cha":
"Thất Tinh, mau!"
Ta lập tức đứng lên, cố gắng không để mình hành khí mà chém sát khí của Thất Tinh Long Tuyền qua, chỉ nghe "rầm" một tiếng, đầu của thứ kia đột nhiên rơi xuống đất, lăn lông lốc ra xa.
Trình Tinh Hà lập tức vui vẻ thu dây đỏ về, lớn tiếng nói:
"Thành công rồi!"
Không đúng...Ta lại nhìn ra, mặc dù khí đen trên đầu vật này đã bị chặt xuống, nhưng khí xanh trên người vẫn không hề ảm đạm.
Theo lý thuyết, hành thi gãy đầu cũng sẽ ngã xuống đất bất động, mà vật này lại giống như là...còn sống!
Quả nhiên, cơ thể cao lớn đó không có đầu, ban đầu cương cứng tại chỗ, nhưng ngay sau đó một luồng sáng xanh đã bắn ra từ trong cơ thể, nhào về phía Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà không kịp đề phòng, thấy còn có một thứ nữa chui ra từ trong thi thể không đầu thì ngây người, ta vội vàng vọt qua, chém về phía thứ kia.
Nếu lần này không chém trúng, Trình Tinh Hà sẽ gặp nguy hiểm. Ta không thể tránh khỏi dùng tới hành khí, cơn đau đớn kia chợt nổ tung ở đan điền. Cả người ta đầm đìa mồ hôi lạnh, nhưng hành khí đã xuyên qua Thất Tinh Long Tuyền, bổ vào trên người thứ kia.
Thứ kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, cả người lộn một vòng trên không rồi lăn đến chỗ tối biến mất.
Ta muốn đuổi theo, nhưng đau nhức khiến ta chưa chạy được mấy bước đã đứng không vững, Bạch Hoắc Hương chạy tới kéo ta lại, tức giận mắng:
"Đã bảo ngươi đừng hành khí, sao ngươi lại không nghe! Ngươi sợ không nuôi được dẫn linh châm hay sao!"
Ta bị mắng xối xả, nhưng với tình huống vừa rồi, ta cũng không có biện pháp gì.
Lúc này Trình Tinh Hà mới phản ứng được, mắng:
"Đậu má, đó là cái gì, sao mất đầu rồi còn dữ như vậy?"
Vừa nói vừa soi đèn pin xuống đất, liền thấy một cái đầu lâu màu trắng.
Lúc này hàng xóm xung quanh nghe động tĩnh cũng chạy tới, thấy cảnh này thì sợ hãi lui về phía sau. Con trai của Hoàng đại cha cũng xông tới, thấy cái đầu lâu thì vội vàng khóc rống lên:
"Cha, ngươi chết đang yên đang lành, tại sao còn phải đi ra ngoài gây họa, ta đã bao giờ bạc đãi ngươi chưa..."
Trình Tinh Hà lấy lại tinh thần:
"Làm sao ngươi biết đây là đầu lâu của cha ngươi?"
Con trai Hoàng đại cha vội vàng chỉ vào cái đầu lâu kia:
"Cha ta lúc còn trẻ từng bị ngã từ sườn núi xuống, đây, đây không phải là vết sẹo đó sao!"
Quả nhiên trên cái đầu lâu có một chỗ lõm xuống.
Mà dưới đất còn có một đống vải rách, cũng là thứ vừa chạy đi để lại, trông giống tấm đệm đặt thi thể trong quan tài.
Bản thân nó cũng không cao lớn như vậy, hóa ra là khoác đệm trong quan tài đi ra ngoài.
Trình Tinh Hà liền vội vàng nói:
"Thứ vừa rồi chạy mất có phải là nguyên thần của Hoàng đại cha không?"
Đương nhiên không phải, thậm chí còn chẳng phải là Hoàng đại cha.
Bạch Hoắc Hương không hiểu:
"Không phải Hoàng đại cha vậy là ai?"
Ta chỉ xuống đất:
"Hoàng đại cha không thể chảy máu, cũng sẽ không có lông."
Họ bật đèn bão lên soi, quả nhiên thấy dưới đất có một vũng máu, vẫn còn nóng hổi, bên cạnh máu tươi là một bó lông to màu vàng.
Đám người đứng xem trợn mắt, đều không hiểu gì:
"Vậy rốt cuộc là..."
Ta cất Thất Tinh Long Tuyền đi:
"Cùng đi qua xem là biết."
Vật kia không chỉ để lại vết máu, còn để lại loại khí xanh đó.
Trình Tinh Hà vội vàng đuổi theo ta, Bạch Hoắc Hương cũng đi theo.
Có người trong thôn muốn đi cùng, nhưng lại bị kéo về:
"Để họ nhìn là được."
Nghề của chúng ta đúng là tốn sức còn không được cảm ơn, dù có gặp nguy hiểm lớn thế nào, nếu ngươi làm không tốt, người ta sẽ mắng ngươi vô dụng, làm xong rồi thì lại là trách nhiệm của ngươi.
Đi theo khí xanh đó đến phía bắc đầu thôn, liền thấy khí xanh tụ tập trong một cái hang nhỏ.
Chúng ta đi lên xem, ánh trăng đang chiếu vào trong cái động kia. Sau khi mượn ánh trăng để nhìn cảnh tượng bên trong, ba người chúng ta lập tức sửng sốt, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cảnh tượng này!
…
Chỉ thấy bên trong cái động đó có vô số đầu lâu rậm rạp đếm không hết!
Một tia sáng chiếu xuống hang động giống như đèn pha trên sân khấu, một bóng người nho nhỏ đang đứng dưới “đèn pha”, đắm chìm trong ánh nắng, hai tay khép lại, không ngừng cúi người về phía những cái đầu lâu kia.
Giống như đang biểu diễn một vở kịch một vai cho những cái đầu lâu đó vậy.
Cảnh tượng này vừa âm u vừa cổ quái, khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.
Trình Tinh Hà lấy dây đỏ máu chó ra:
"Không phải thứ kia thích diễn sao? Đi, chúng ta làm cho nó một cái BGM."