Chương 435: Bất Thường
Làm cái con khỉ, còn chưa xác định được lai lịch của nó, tốt nhất là lẻn vào theo dõi. Ta liền kéo hắn lại bôi nhiên tê du, kết quả hai chúng ta bôi xong, quay sang đã không thấy Bạch Hoắc Hương, ta giật thót tim lại, nàng đi đâu rồi?
Trình Tinh Hà nháy mắt với ta, chỉ thấy nàng còn nhanh hơn chúng ta, đã đi vào trước rồi.
Đây không phải là vô tổ chức vô kỷ luật sao? Bị thứ kia phát hiện thì phải làm thế nào?
Nhưng ta còn chưa túm được nàng đã phát hiện ra không đúng...Nàng đi vào cũng không làm kinh động đến cái bóng đang nhảy nhót quái dị kia, chẳng lẽ quỷ y còn có bản lĩnh “ẩn thân” của mình?
Trình Tinh Hà bảo ta đừng quan tâm, sau đó cũng đẩy ta vào.
Xung quanh hang động toàn là đầu lâu, khiến người ta nhìn mà sởn gai óc. Nhưng có một vài cái đã được lau chùi sạch sẽ sáng bóng.
Thứ này còn thích sạch sẽ, hơn Trình Tinh Hà nhiều.
Thấy Bạch Hoắc Hương đứng trước mặt, ta liền kéo nàng lại sát lại không cho nàng đi tiếp nữa. Cũng lạ, Bạch Hoắc Hương bình thường rất nóng tính, lần này lại không phản kháng, cả người cứng đờ, làn da còn hơi nóng lên.
Mà ngay lúc này, cái bóng kia cũng đã gần nhảy xong, đi về trước đoạt hai bước, bỗng nhiên ôm một cái đầu lâu lên đội vào đầu mình như đội mũ vậy.
Ba người chúng ta lập tức sửng sốt, nó muốn làm gì?
Nhưng sau khi nó đội cái đầu lâu kia xong, cái đầu lâu lại không giữ vững được trên đầu nó, lắc lư rồi rơi xuống.
Nó hết cách, liền tháo cái đầu lâu đó xuống, tiếp theo lại cầm một cái đầu lên khác lên đội vào đầu mình như vừa nãy.
Đáng tiếc cái này cũng không vững được, cứ thử khoảng dăm ba cái như vậy, cuối cùng đã có một cái đầu lâu vừa vặn giống như được đặt làm vậy. Thứ kia vô cùng vui vẻ, lại lắc lư nhảy múa.
Nhưng vừa nhảy, cả người nó lại xảy ra biến hóa. Chúng ta trơ mắt nhìn bóng người kia dâng lên sương mù nhàn nhạt, đường nét dần dần biến thành một “người” vô cùng thấp bé. Mà cái đầu lâu vừa đội trên đầu thoáng cái đã biến thành một cái đầu người thật.
Người kia có mày chữ bát, miệng như móc câu, vẻ mặt khắc khổ, sau đầu còn có một búi tóc màu xám trắng, chính là một lão thái thái.
Lão thái thái này trông rất quen...A, đúng rồi, chính là di ảnh đặt trước quan tài nhà hàng xóm đối diện nhà bé gái.
Khó trách mất đầu lâu là có thể thấy người nhà trở lại, chắc hẳn là thứ này đội đầu lâu lên biến thành!
Nói cũng kỳ quái, tuy ta biết tinh quái có thể biến thành dáng người, nhưng chưa bao giờ nghe nói phải mượn đầu lâu mới có thể đổi cả.
Thứ này đúng là không bình thường a!
Ngay sau đó, thứ biến thành lão thái thái kia bắt đầu lẩm bẩm:
"Đói...Ta đói...Ta muốn ăn..."
Không ngờ đây cũng là giọng của một lão thái thái.
Trình Tinh Hà nhìn không chớp mắt, quay đầu làm khẩu hình với ta:
"Lừa đảo."
Còn phải nói sao!
Ta cầm Thất Tinh Long Tuyền, muốn nhân lúc thứ này không chú ý để bắt nó, đúng lúc này, "lão thái thái" đó bỗng nhiên lẩm bẩm:
"Không được, rất hung dữ...bị thương!"
Nói về chúng ta? Vả lại, vẻ mặt kia đúng là oan ức.
Bây giờ ta không có cách nào hành khí, liền nháy mắt với Trình Tinh Hà, định giương đông kích tây để Trình Tinh Hà ở phía đông tạo ra tiếng vang khiến thứ kia bị giật mình, ta sẽ bắt được nó.
Trình Tinh Hà làm động tác "OK", tiện tay cầm lấy một cái đầu lâu chạy về phía đông. Giống như ta đoán, "lão thái thái" dưới ánh nắng kia lập tức hoảng sợ, bốn chân chạm đất, đề phòng nhìn sang phía đông, tư thế kia không khác động vật lắm.
Ta quay người qua, sát khí của Thất Tinh Long Tuyền lập tức đánh gục nó. Mà nó lại lộn vòng tại chỗ, bị dọa giật mình, ta nhân cơ hội này muốn bắt nó, nhưng ai ngờ cổ tay thứ này lại trơn trượt ngoài dự đoán, cứ như không xương vậy, rất nhanh đã thoát khỏi tay ta.
Ta thấy lạnh cả sống lưng, vậy còn bắt kiểu gì nữa?
Cùng lúc đó, Bạch Hoắc Hương bỗng nhiên kêu lớn một tiếng:
"Lý Bắc Đẩu, cẩn thận!"
Ta cũng cảm giác thứ này đột nhiên biến lớn như khí cầu bơm hơi, nhào về phía ta.
"Lão thái thái" này bề ngoài là người, nhưng lúc há miệng lại lộ ra bốn cái răng nanh lớn.
Một mùi đặc biệt của động vật phả tới, ta lăn một vòng tránh đi, liền nghe thấy thứ kia “phập” một tiếng bên cổ ta giống như cắn hụt.
Ta sởn hết cả da gà, nếu nó cắn trúng cổ ta, không phải có thể cắn chết ta ngay lập tức sao?
Mà lúc này Trình Tinh Hà cũng bọc đánh từ phía sau, bắn hai dây đỏ ra siết cổ "lão thái thái" , lão thái thái bị siết ngã ngửa, kết quả cái đầu lâu kia “rắc” một tiếng rơi xuống đất, trong nháy mắt "lão thái thái" đã biến thành một thứ toàn lông.
Lần này có thể nói là nó thẹn quá thành giận, xòe móng vuốt về phía Trình Tinh Hà, tiếng xé gió vang lên, hiển nhiên là muốn giết người. Ta phản ứng nhanh hơn Trình Tinh Hà, loạng choạng đá văng hắn ra. Thứ kia vồ hụt, quay đầu về phía ta gầm một tiếng.