Chương 436: Móng Vuốt
Mà vừa rồi không thể tránh khỏi dùng tới hành khí, đan điền ta đột nhiên đau nhức, trước mắt trắng xóa, mơ hồ cảm giác vật kia đang nhào về phía ta.
Lần này chết chắc rồi...
Nhưng đúng lúc này, ta cảm thấy một mùi cay rát ập về phía thứ kia, thứ kia bị mùi đó phả vào thì bỗng kêu lên một tiếng giống như vô cùng đau đớn.
Giọng nói của Bạch Hoắc Hương vang lên:
"Lý Bắc Đẩu, đừng mở mắt!"
Nàng vẩy vôi phấn hay là cái gì?
Ta phát hiện thứ kia muốn chạy liền túm lấy móng của nó, mà khi nó chạy, ta lại không buông tay, trực tiếp bị kéo đi một đoạn. Trong tay càng ngày càng trơn trượt, trên người vật này giống như được bôi một lớp dầu vậy, căn bản không có cách nào túm được.
Chứ đừng nói đến bây giờ ta không thể dùng hành khí.
Ta luống cuống lục lọi trên người muốn tìm đồ để bắt, lại sờ được một cái hộp nhỏ.
Mực đỏ.
Đầu óc chợt lóe, trong nháy mắt ta đã nghĩ ra một phương pháp, ta nhớ có thể vẽ bùa để đối phó với tinh quái!
Thật ra vẽ bùa là phương pháp tiện lợi nhất để đối phó với tinh quái, chẳng qua là trước kia phẩm cấp của ta không đủ, bùa vẽ ra cũng không hiệu nghiệm, bây giờ vất vả lắm mới lên tới Huyền cấp nhị phẩm, kiểu gì cũng phải thử một chút.
Vì vậy ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lấy mực đỏ ra luống cuống bôi lên ngón trỏ, sau đó bôi xuống móng vuốt trong tay.
Ta từng thấy lúc ông cậu ba xem chuyện cho người ta đã vẽ loại định linh phù nguyền rủa này, chỉ cần có hiệu lực, tinh quái sẽ bị đứng yên tại chỗ không động được.
Thứ này vẫn đang chạy đi rất nhanh, ta cũng không nhắm chắc được, mà đường nét bùa chú lại vô cùng phức tạp, khó khăn thế nào không cần phải nói. Thấy thứ kia đã đào một cái động trong đất muốn chui vào, ta liền dùng sức vẽ xong định linh phù trước khi bị tuột tay.
Cùng lúc đó, cả người nó đã chui vào trong hang, chỉ còn lại cái móng vuốt đó chưa kịp thu vào.
Chỉ trong nháy mắt này, cái móng vuốt đó mắc lại trên đất giống như bị đóng đinh vậy!
Có tác dụng rồi!
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không bắt được mà để bứt dây động rừng thì càng khó khăn bắt.
Trình Tinh Hà đuổi theo, khó tin nói:
"Tên nhóc ngươi biết vẽ bùa từ khi nào vậy?"
Ta khoát tay bảo xong rồi nói, sau đó ngồi xuống quan sát cái móng vuốt kia, quả nhiên giống vết hoa mai trên mộ phần lão nhân như đúc, đất trên mộ chính là do nó đào.
Bạch Hoắc Hương cũng đuổi theo, thấy ta không sao mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền chuyển sự chú ý tới cái móng vuốt ngoài mặt đất:
"Đây là cái gì?"
Trong đám tinh quái, am hiểu biến hóa nhất chính là hồ ly.
Cái móng vuốt lẻ loi này chắc chắn là móng của hồ ly.
…
Trong truyền thuyết, hồ ly rất giỏi biến hóa, cũng có sở trường đào hang.
Mắt thấy cơ thể hồ ly kia ở trong tường đất, chỉ lộ ra móng vuốt bên ngoài, dáng vẻ thật sự rất xấu hổ.
Trình Tinh Hà đập lên móng vuốt kia:
“Chạy chạy chạy, sao ngươi không chạy nữa đi?”
Móng vuốt kia run lên ngay lập tức, nhưng vì bùa định linh, muốn rút cũng không rút được, muốn duỗi cũng duỗi không xong, đột nhiên trong tường đất truyền đến giọng nói:
“Ta đói…ta muốn ăn…”
Trình Tinh Hà trừng mắt:
“Đã là lúc nào rồi, còn lẩm bẩm đòi ăn!”
Cho nên mới nói đúng là người đồng đạo với ngươi.
Nhưng mà giọng nói của nó mang theo vẻ sợ hãi, còn mang theo đau thương, nghe qua cực kì thê lương, hoàn toàn không giống ý biểu đạt trên mặt chữ.
Nghĩ kỹ cũng phải, nó ăn không ít thứ, nhưng thật sự chưa từng hại mạng người.
Ta cúi đầu nhìn, trông thấy trên móng vuốt kia còn có vết thương, da lông cuốn lên, chảy máu đầm đìa.
Chắc chắn khi trước bị Thất Tinh Long Tuyền chém trúng.
Ta suy nghĩ một lúc, chỉ cho Bạch Hoắc Hương.
Bạch Hoắc Hương hiểu ý, sờ lên vết thương.
Móng vuốt kia bỗng nhiên cứng ngắc, hiển nhiên bị đau, nhưng Bạch Hoắc Hương rất nhanh đã bôi thuốc băng bó, móng vuốt hẳn không đau nữa, ngược lại vẫn lặp lại câu đó một cách kỳ lạ khó hiểu:
“Ta đói, ta muốn ăn…”
Âm điệu này có chút sợ hãi, còn hơi ngoài ý muốn.
Trình Tinh Hà dùng bả vai huých ta, lên tiếng:
“Hình như nó, chỉ biết nói một câu đó thôi.”
Ta suy nghĩ một lúc, đáp:
“Chúng ta chỉ muốn hỏi, tại sao ngươi đào những đầu lâu kia? Với loài người chúng ta mà nói, đó là mối thù không đội trời chung.”
Giọng nói kia run rẩy một lúc lâu, vẫn lặp lại một câu:
“Ta đói...ta muốn ăn....”
Giọng điệu này, ngược lại như đang giải thích gì đó.
Ta ngẫm nghĩ, duỗi tay muốn xóa bùa định linh chu sa kia.
Trình Tinh Hà thấy thế, lập tức chộp lấy tay ta:
“Ngươi điên rồi à, tốn nhiều sức lực mới bắt được...”
Nhưng hắn ra tay chậm hơn một chút, chu sa trên móng vuốt, đã bị ta lau đi, chỉ thoáng chốc, móng vuốt kia nhanh chóng rụt về trong hang, không thấy đâu nữa.
Trình Tinh Hà tức đến độ giậm chân, muốn mắng ta, ta bèn đáp:
“Ngươi tin ta, nó không chạy đâu.”
Quả nhiên, phía sau tường đất ồn ào một lúc, không lâu sau, một thứ lông lá bò ra.