Chương 437: Hồ Ly
Thứ này dài khoảng một mét, cả người đầy lông, quả thật là con hồ ly lớn.
Mà con hồ ly lớn kia đột nhiên đứng lên, duỗi hai chi trước, bắt đầu “chúc tết” chúng ta, hệt như những gì nhìn thấy trước cửa hang đất ban nãy.
Trình Tinh Hà không khỏi lùi ra sau một bước, tưởng nó muốn giở trò, ta bảo hắn đứng sợ, cái này là tư thế cám ơn.
Nó đang cám ơn Bạch Hoắc Hương đã chữa thương, tuy vết thương kia là do ta chém.
Sau đó, ta nhìn về phía gương mặt của hồ ly lớn.
Căn cứ “Khí giai” đã nói, một khi thăng cấp đến nhị phẩm huyền giai, sẽ nhìn thấy được mặt mày của vật có linh tính.
Quả khiên, vừa quan sát khí, ta đã nhìn ra, mặt của động vật và con người không quá khác biệt, cũng có thể trông thấy khí che giấu bên trong.
Nhìn như vậy, ta mới biết mục đích của nó là gì, trên ấn đường của con hồ ly này, vậy mà có ánh sáng công đức yếu ớt.
Chẳng trách nó phải đội đầu lâu lên mới có thể biến hình!
Trong truyền thuyết, chỉ cần hồ ly ăn tinh khí của con người, sẽ có thể hóa thành hình người, cho nên thường có những truyền thuyết hồ ly tinh mê hoặc con người. Chúng muốn ăn tinh khí của con người, dùng để bổ hình cho mình.
Có điều tuy ăn tinh khí người có hiệu quả rất nhanh, nhưng chỉ có thể thành tinh, không dễ thành tiên, vì điều đó tổn hại công đức.
Mà con hồ ly này, không thể hóa thành hình người, cho nên nó chỉ có thể mượn đầu lâu để hóa hình.
Bạch Hoắc Hương cảm thấy hứng thú:
“Nói như vậy, đây là con hồ ly tốt à?”
Trình Tinh Hà đáp:
“Ta thấy chưa chắc, hồ ly tốt sao không ở nhà mình tu tiên, ra ngoài đào đầu lâu dọa người ta làm gì?”
Ta nhìn kỹ lại, cung phúc đức của con hồ ly này mang theo âm khí người chết, bèn ngồi xổm xuống hỏi:
“Có phải ngươi nợ ơn tình của người nào đó không?”
Quả nhiên, tuy hồ ly không nói được câu khác, nhưng lại nghe hiểu tiếng người, đột nhiên đứng bật dậy, liều mạng gật đầu, sau đó bốn móng vuốt của nó chạm đất, ra hiệu chúng ta đi theo.
Nó dẫn theo chúng ta, đến một bia mộ lẻ loi phía sau núi.
Nhưng vừa đến đó, Trình Tinh Hà lập tức cau mày:
“Ngươi có nghe thấy gì không?”
Bạch Hoắc Hương không nghe thấy gì cả, vì châm định linh, ta cũng không dám ngưng khí lắng nghe, bảo hắn nói thẳng.
Bấy giờ Trình Tinh Hà mới chỉ vào bia mộ kia, lên tiếng:
“Bên trong...có tiếng kêu thảm thiết.”
Ta đến gần bia mộ, thấy trên bia mộ, có khắc phù triện rất phức tạp. Cái này khác với phù triện của dân tộc Hán chúng ta, hẳn là phù thủy bản xứ để lại, nhìn hình dáng kia, giống như dùng để trấn áp tà vật.
Chính vào lúc này, ta đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh, cảm giác này cực kì quen thuộc, như có người chết đến trước mặt ta.
Trình Tinh Hà như xách gà con, lôi ta trở lại, hạ giọng nói:
“Có một bà lão...trời ạ, mặt như quả óc chó, không nhìn ra bao nhiêu tuổi...’
Không nhìn ra bao nhiêu tuổi?
Ta phản ứng lại ngay lập tức, lẽ nào là...lão nhân tinh trộm tuổi thọ trong truyền thuyết?
Ta bảo Trình Tinh Hà hỏi thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tinh Hà lẩm bẩm nói lời quỷ quái một lúc lâu, thở dài:
“Thật đúng là khó xử cho con hồ ly kia...”
Thì ra lão nhân tinh này, ban đầu chỉ là một bà lão bình thường.
Mùa đông tuyết rơi năm ấy, hồ ly này đói đến không chịu nổi, muốn đến nhà người ta thử vận may, vừa khéo gặp được nhà bà lão này đang treo thịt xông khói.
Hồ ly nhảy vào, muốn cắn thịt xông khói, nhưng có làm sao cũng không cắn xuống được.
Lúc này, bà lão kia nghe thấy tiếng động, bước ra ngoài.
Dọa hồ ly giật mình chết dở, thông thường mà nói, nếu để cư dân miền núi nhìn thấy hồ ly, nó sẽ bị bắt lại.
Hồ ly kia xoay người muốn bỏ chạy, nhưng thật sự đói đến mức không chạy nổi, chính vào lúc nó chuẩn bị bó tay chịu trói, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt xông khói.
Ngẩng đầu nhìn, thì ra là bà lão kia đã lấy thịt xông khói xuống, đút cho nó ăn.
Hồ ly được cứu, trong lòng bèn cảm kích bà lão này.
Bà lão và hồ ly cũng quen thân hơn, vì không có ai bầu bạn, thường xuyên lặng lẽ trò chuyện với hồ ly, nàng nói tuổi của nàng đã sắp đến hạn, nhưng nàng không muốn chết.
Vẫn chưa sống đủ.
Hồ ly nhớ kỹ, ngược lại nghĩ cách, khiến nàng trường sinh bất lão – chính là trộm tuổi thọ.
Như thế, bà lão lấy tuổi thọ người trong nhà mình, trở thành lão nhân tinh.
Nhưng chuyện sau này chúng ta đã biết, sự việc bại lộ, sau khi bà lão chết, đã bị phù thủy bản địa phong ấn ở đây, không thể luân hồi, miễn cho sống lại hại người.
Huống hồ, những người già sống qua tám mươi tuổi còn lại, cũng vì truyền thuyết của nàng, thế nên không thể sống tiếp được nữa, nơi này có phong tục để người già chết đói.
Mấy chuyện đó, đã gia tăng tội nghiệt của lão nhân tinh, cho nên nàng bị nhốt ở đây, luôn bị trời phạt hành hạ, người già chết đói càng nhiều, tội nghiệt của nàng lại càng sâu nặng, cả ngày khổ không thể tả.
Bấy giờ hồ ly mới biết, mình đã gây ra họa lớn, muốn bù đắp sai lầm, nhưng trước giờ nó không ăn tinh khí người, cho nên bản lĩnh có hạn, hoàn toàn không có năng lực này.