Chương 451: Hồi Phong Dưỡng Sát
Nhưng không nghĩ tới, ở ngay lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy cả người mất đi cân bằng, tiếng gió ở bên tai vụt qua, cả người ngã xuống.
Dây thừng...bị đứt?
Cùng lúc đó, ta nghe thấybene trên miệng giếng truyền đến tiếng nói kinh hãi.
“Ông chủ, ngươi đang làm gì?”
Giọng nói hung tợn của ông chủ vang lên.
“Chỉ sợ lai lịch của tiểu tử kia có chút vấn đề, làm không khéo còn gặp phải tai họa, đúng lúc chúng ta cũng cung cấp thiếu một người, bây giờ gom đủ rồi.”
Cung cấp?
Mé nó, ta biết tại sao khách sạn này lại biến thành “Hồi phong dưỡng sát” rồi!
Đây con mé nó là một cái tiệm xấu xa, cái thứ lột da đầu người ta kia nói không chừng là họ tự nuôi!
…
Không đợi ta mắng ra tiếng, chỉ cảm thấy chính mình đã rơi xuống đất, đau đớn như điện giật chạy khắp người, cảm giác mình đã vỡ thành trăm mảnh, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, còn may còn may, ta vẫn chưa thiếu bộ phận nào.
Hơn nữa, may mắn nơi này là cái giếng cạn, không có nước, nếu không càng thảm hại hơn.
Trước mắt đen nhánh, hiển nhiên là ông chủ béo ú táng tận lương tâm kia đã dùng giường che miệng giếng lại lần nữa, định để ta tự sống sót.
Ta sờ sờ chỗ ngực, lấy ra một cái đèn pin nhỏ, lúc đứng dậy ta đau đến nghẹt thở.
Mé nó, đầu tiên là bị Hải lão nhân lừa, bây giờ lại bị một chủ khách sạn vốn không quen biết lừa, mé nó gần nhất ta phạm mệnh hay thế nào.
Có lẽ Mã Nguyên Thu nói có đạo lý, dùng hết may mắn, xui xẻo bắt đầu đến liên tiếp.
Mất một lúc lâu để đứng lên, đèn pin nhỏ soi khắp nơi, soi ra giống như dự đoán của ta, đây mé nó thật sự là một cái Dưỡng sát cục.
Dưỡng sát cục cũng là một nhánh của phong thuỷ, nói trắng ra nguyên lý không khác gì rùa ấp trứng, áp một thứ đồ có oán khí sâu nặng dưới mặt đất, sau đó bố trí phong thuỷ cho tốt, chủ nhân nơi này sẽ nhận được tài phú cuồn cuộn không dứt.
Nhưng để báo đáp, ngươi cần phải trả giá thật đắt, phải hiến tặng cho đồ hiến tết mà Sát cục yêu cầu.
Nơi này đã có nhiều người chết như vậy, không cần phải nói, thứ hiến tế là da đầu người sống.
Nhưng mà...Rốt cuộc là thờ phụng thứ gì mà đồ hiến tế lại quái ác như vậy?
Lúc này ta phản ứng lại, Trình Ngân Hà còn ở bên ngoài, nên nhanh chóng lấy di động ra gọi điện thoại cho hắn, kết quả vừa nhìn, chỗ thanh tín hiệu hoàn toàn trống không, không thể gọi được.
Chỉ có thể ngóng trông tên này cẩn thận một chút, đừng giống như ta, chỉ lo tìm Bạch Hoắc Hương, để ngườid ta lừa thành như vậy.
Ta mở đèn pin tiếp tục soi vào bên trong, chỉ thấy nơi này tràn ngập uế khí màu xám, khó trách có thể quấn chết hai tên Địa giai, thứ này ít nhất cũng đạt tới cấp bậc Âm Thanh Quỷ trở lên, ông chủ béo kia thật sự vì nuôi nó mà phải bỏ rất nhiều công sức.
Ta càng nghĩ càng lo lắng Bạch Hoắc Hương, nếu nàng bị thứ đồ kia quấn lấy, vậy tại sao lại mất tích?
Nghĩ đến cũng chỉ có một lời giải thích, nàng có ích đối với thứ đồ kia.
Ta nhớ tới mái tóc dài của Bạch Hoắc Hương, càng ngày càng lo lắng.
Ngay lúc này, ta loáng thoáng ngửi thấy được mùi hương của bồ kết thoang thoảng.
Mũi của ta rất thính, nhưng cũng không thính tới tới đâu, chỉ đơn giản là vì nơi này tràn ngập uế khí hôi thối, cho nên kia một chút tươi mát kia lộ rõ sự đáng quý.
Ta nhanh chóng lần theo mùi hương này, thật đúng là tìm được một cái hang đất nhỏ.
Lần mò đi theo cái hang đất kia, ta sờ đến một thứ gì đó rất trơn.
Tóc?
Không đợi ta phản ứng lại, những sợi tóc đó giống như sống lại, lập tức cuộn về phía ta.
Được thôi, ta tức giận thứ đồ này đánh đến tận nơi mới rốt cuộc hiện thân.
Nghĩ như vậy, ta rút ra Thất Tinh Long Tuyền, chém về phía thứ kia.
Sát khi của Thất Tinh Long Tuyền bỗng nhiên nổ tung, những sợi tóc nhỏ bé đó lập tức bị cắt vụn thành từng đoạn dễ như trở bàn tay, nhưng số lượng tóc không ít, cuốn lại đây từng lớp từng tầng một.
Ta cũng cáu, thứ đồ chơi này mé nó khinh người quá đáng!
Tình huống bây giờ đúng là không thể vận khí, nhưng cho dù Dẫn Linh Châm phát tác cũng tốt hơn đưa tay chịu trói nhiều.
Trên Thất Tinh Long Tuyền đang lên một ánh sáng vàng chói, ta hét lớn:
“Trả Bạch Hoắc Hương lại đây!”
Đan điền như là bị ngàn vạn cây châm cùng nhau đâm, đau đến sắp cán nát cả hàm răng, nhưng cho dù như vậy, ta cũng phải cố chịu đựng, Bạch Hoắc Hương êm đẹp đi theo ta ra tới, ta phải êm đẹp đưa người ta trở về.
Nhưng ngay lúc này, một bàn tay kéo cổ tay ta, nổi giận đùng đùng nói:
“Lý Bắc Đẩu! Ngươi lại coi lời ta nói như gió thoảng bên tai có đúng không!”
Đây là...giọng nói của Bạch Hoắc Hương?
Ta lập tức kéo nàng ra phía sau:
“Ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”