Chương 499: Thi Giải Thành Công
Xem ra, những phiên sơn khách trước khi chết ở bên ngoài đã đi qua nơi này.
Ta quả thực phải nhìn họ với cặp mắt khác xưa, không ngờ trình độ phong thủy của họ cao như vậy, nhưng đáng tiếc vẫn trở thành hắc sát.
Nếu đây thật sự là một ngôi mộ lớn, vậy thì suy đoán của ta ngày càng có nhiều khả năng là thật.
Tiếp tục đi theo người kia vào sâu hơn, ta phát hiện bên trong có ánh sáng rực rỡ phát ra từ bảo vật, khi vào đến nơi, nhìn rõ ràng, ta và Trình Tinh Hà cảm thấy hoa cả mắt.
Bên trong...Là châu báu xếp thành núi!
Hai họ không phải những người chưa trải đời, bên dưới sơn mị, trong mộ của quý phi, nơi nào cũng có báu vật, nhưng của cải châu báu ở đây thật sự chất đống như “núi”, vàng bạc đủ kiểu đủ loại, phải trèo mới lên đến đỉnh!
Trình Tinh Hà ấn ngực, như sợ mình vui mừng quá mức lên cơn đau tim.
Mà người kia vòng qua núi châu báu và biến mất ở bên trong.
Trình Tinh Hà nhìn ta, há miệng một lúc lâu nhưng không thốt ra được câu nào. Ta cũng không muốn hắn lên tiếng, một khi lên tiếng, dầu nhiên tê sẽ mất hiệu lực.
Hắn thở dồn dập cả buổi mới bình tĩnh lại được, bàn tay run rẩy chỉ vào số báu vật ấy, ý nói núi vàng núi bạc này từ đâu ra?
Chắc chắn đây là bụng núi Tỳ Hưu, tỳ hưu nuốt châu báu.
Trình Tinh Hà khua chân múa tay:
“Người nọ là tỳ hưu hóa thành à?”
Không phải, người này ăn ánh trăng, ngoại trừ yêu ma tinh quái tu tiên, cương thi có phúc phận, còn có một loại sinh vật ăn ánh trăng, đó chính là thi giải tiên.
Trình Tinh Hà nhìn ta viết mấy chữ này vào lòng bàn tay hắn, ngớ ra, sau đó vỗ đầu sực hiểu, vội vàng ra hiệu:
“Giống như cái người nhà họ Ngụy ở giá nữ địa ấy hả?”
Đúng vậy, người nọ không gặp may, thi giải thất bại, trở thành một bộ xương khô, nhưng người này chắc hẳn đã thi giải thành công.
…
Tu vi của thi giải tiên đương nhiên cao hơn Thiên cấp, nếu Đố Hành Chỉ bị hắn bắt thì cũng không có gì là lạ.
Nếu thế thì người dùng ngỗng xanh dọa người dân miền núi, bắt lão Tam và những thôn dân trộm báu vật khác là hắn sao?
Bây giờ, hắn còn bắt nhóm Đỗ Hành Chỉ và Bạch Hoắc Hương, chẳng phải hắn đã thành công rồi sao, đáng lẽ phải vô dục vô cầu chứ, sao còn gây khó dễ cho những phàm nhân này làm gì?
Thế nào cũng phải qua đó xem sao.
Vì vậy, bọn ta đi qua đống vàng bạc châu báu, Trình Tinh Hà không kiềm chế được vươn tay về phía đống châu báu, đều bị ta đánh vài phát.
Hắn che tay, nhìn ta tủi hờn, ra dấu hỏi ta có phải đầu óc vấn đề không, thấy núi vàng núi bạc thế kia mà vẫn chịu đựng được?
Mỗi người đều có thất tình lục dục, ta cũng từng rơi vào cảnh nghèo khổ, làm gì có chuyện không yêu tiền, chỉ có điều bọn ta đi chuyến này là để cứu người, mạng người quan trọng hơn tiền bạc.
Hơn nữa, hết thảy đều có mệnh, nếu trong số mệnh thật sự có tài vận thì lúc đi ra lấy cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, ta chỉ vào Trình Tinh Hà, hắn lấy được kha khá đồ quý giá ở mộ quý phi, thứ tốt đều rất nặng, khi cõng rất lãng phí thể lực, đồ vàng bạc đặt chung một chỗ khó tránh khỏi phát ra âm thanh, lỡ như bị thi giải tiên phát hiện thì chúng ta cũng gặp xui xẻo.
Mới đầu Trình Tinh Hà còn giữ khư khư bọc đồ của mình như, nhưng suy nghĩ một lúc cảm thấy cũng đúng, tiền quan trọng, nhưng mà mạng quan trọng hơn tiền nhiều. Có mệnh cầm thì cũng phải có mệnh mà tiêu.
Hắn đành phải bỏ bọc đồ xuống.
Vừa ngồi xổm xuống thì hắn bỗng bật dậy ngay.
Ta đang định mắng hắn gặp quỷ à, kết quả nhìn về phía đó, ta cũng suýt nữa nhảy dựng lên. Có người đang nằm ở kia!
Ngay từ đầu ta còn cảm thấy căng thẳng, nghi ngờ liệu có phải là nhóm Đỗ Hành Chỉ không, người nọ khô quắt, trừng mắt há miệng, không biết đã chết bao lâu rồi.
Sau đó nhìn cách ăn mặc của hắn, ta biết ngay đáp án: Giống những hắc sát bên ngoài, là phiên sơn khách!
Hắn cũng bị thi giải tiên giết chết sao?
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu, ta muốn nhìn nguyên nhân tử vong của phiên sơn khách này, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, chưa từng có ai nhìn thật thi giải tiên thật sự, cho nên không có bất kỳ tài liệu nào ghi chép về thi giải tiên, chỉ có thể quan sát thi thể này để xem thi giải tiên dùng thủ đoạn gì.
Nhưng mà thi thể này còn nguyên vẹn, không biết chết như thế nào, giống như chết đói chết khát.
Thế thì lạ quá, cửa hang động ở ngay gần đây, đi ra ngoài cũng không phải chuyện gì khó khăn, sao lại rơi vào nông nỗi chết vì đói khát được? Chẳng lẽ đây là một kẻ tham tài, thấy ở đây có nhiều của báu quá nên không muốn đi?
Thôi, dù sao bọn ta đến đây không phải để tìm hắn, thích ra sao thì ra. Nghĩ vậy, ta ngẩng đầu ra hiệu cho Trình Tinh Hà, chúng ta đi tìm của chúng ta, nhưng Trình Tinh Hà há to miệng nhìn xung quanh, biểu cảm không khác gì phiên sơn khách kia.