Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 500 - Chương 500 - Cửa Hang

Chương 500 - Cửa Hang
Chương 500 - Cửa Hang

Chương 500: Cửa Hang

Ta tưởng rằng tên này bị thi giải tiên nhập rồi, nhưng ta nhìn theo hướng Trình Tinh Hà đang nhìn, tức khắc lạnh sống lưng.

Ở chính giữa của núi vàng núi bạc, xung quanh là hình tròn giống như đấu trường La Mã.

Mà trên hình tròn ấy, bốn phương tám hướng là những cửa hang giống hệt nhau.

Dày đặc, có đến mấy trăm cửa!

Địa hình là “ánh sáng phễu”, cũng có nghĩa là chỉ có một lối ra, còn lại là hỏa mù.

Vừa mới tiến vào, vô thức bị núi châu báu hấp dẫn sự chú ý, bây giờ nhìn ra ngoài, thật sự không phân biệt nổi, rốt cuộc bọn ta đến qua cửa hang nào!

Trình Tinh Hà chỉ thi thể phiên sơn khách, ta hiểu ý hắn ngay, chẳng lẽ phiên sơn khách không bị người khác giết chết, mà do không biết đi ra ngoài bằng cách nào nên chết đói?

Ta biết xem phong thủy, cảm nhận phương hướng gần như là bản năng của ta, ta lập tức chạy về hướng mình vừa đến, để nhìn xem đâu mới là cửa ra thật.

Nhưng không biết vì sao, cảm giác về phương hướng trong đầu ta giống như la bàn bị hỏng, nó không nhạy, thấy cái này giống, thấy cái kia cũng giống, tức thì cảm thấy hoảng loạn.

Vì vậy ta vọng khí, nhưng ai ngờ bảo khí ở đây quá lớn, ta chỉ có thể thấy bảo khí, những khí khác đều bị nó che lấp.

Lòng ta trùng xuống, có phải Đỗ Hành Chỉ và những người khác đi vào nơi này, kết quả lúc ra không tìm thấy lối ra chính xác, còn bị nhốt mãi trong cửa hang nào đó rồi không?

Trình Tinh Hà không chịu đựng được, cuối cùng vẫn mở miệng:

“Chóa má thật, người thiết kế cục này xảo trá quá vậy? Ngươi nhìn xem những cửa hang này xem, còn nhiều hơn bảy mươi hai mộ giả của Tào Tháo nữa!”

Sau đó hắn nhìn xung quanh một lượt, nói:

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây, đi vào hang nào? CMN, nếu thăm dò từng cửa hang một thì chúng ta cũng đến tuổi nhận bảo hiểm dưỡng lão luôn rồi.”

Quan trọng hơn là ở đây không có nước, không có thức ăn.

Tìm không thấy đường ra thì sẽ chết ở đây giống như thi thể phiên sơn khách ra.

Trình Tinh Hà cũng nghĩ đến điều này, mặt hắn càng ngày càng tái.

Kho báu to nhường này, đương nhiên phải có cách bảo vệ nó, nhưng không ngờ biện pháp bảo vệ lại phô trương đến vậy.

Để làm được điều này, không biết hao tài tốn của đến mức nào, nhưng quả thực cực kỳ hiệu quả - thi thể kia là bằng chứng.

Ta không có cách nào khác, vậy đi, bọn ta vào thăm dò một hang động bất kỳ, xem tình huống bên trong thế nào.

Ta còn đề phòng cẩn thận, tìm ra bức thêu tơ vàng sợi bạc từ trong núi châu báu.

Ta chỉ thấy tranh thêu tơ vàng sợi bạc trong viện bảo tàng, nghe nói là bảo vật quý giá nhất trong viện bảo tàng, chưa từng xuất hiện trong các buổi bán đấu giá, là vật báu vô giá.

Nhưng bây giờ ta không đau lòng, dứt khoát rút từng sợi chỉ của bức tranh thêu ra làm thành dây thừng, buộc bên cạnh cửa hang. Không biết tình hình bên trong như thế nào, ít nhất bọn ta phải đảm bảo mình có thể trở lại chỗ này.

Trình Tinh Hà cũng giúp một tay, chẳng mấy chốc đã có được một sợi dây rất dài.

Lúc bình thường còn đỡ, một khi con người gặp phải nguy cơ đói khát thì sẽ dễ cảm thấy đói và khát nước hơn, Trình Tinh Hà liếm môi mãi, hối hận mình có mắt không tròng, biết trước đã không mang theo đống sắt vụn này đi, ở đây đâu có thiếu, mang một chai nước khoáng, một chiếc bánh mì hạnh nhân còn hơn.

Bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Trình Tinh Hà đành phải đi vào với vẻ mặt đau khổ, còn vừa đi vừa than phiền:

“Nếu chết kiểu khác thì ta còn chịu, chứ chết đói, chết khát thật thì ta thấy chi bằng tự sát cho rồi, Thất Tinh, nếu thật sự không ra được thì đến lúc ngươi tiễn ta một đoạn đường.”

Thật ra ta cũng khát rồi, nhưng đi vội nên ta cũng không mang theo cái gì cả, bèn bảo hắn nói ít thôi, giảm lượng nước bọt bốc hơi, đồng thời nghĩ đến những thứ chua, dễ tiết nước bọt.

Hai bọn ta vừa nghĩ đến điển cố “trông mơ giải khát”, vừa chọn đại một cửa hang và tiến vào.

Nếu có thể thấy tận cùng của những cửa động này thì còn may, nhưng tất cả hang động đều tối om, giơ năm ngón tay lên cũng không thấy, không khác hang động bọn ta đến là bao, thậm chí đều có đá âm binh giống y hệt.

Hang động rất dài, bọn ta đi hơn nửa tiếng, đang nghĩ có lẽ cửa hang này sai rồi, cửa hang thật sự không dài đến vậy, nhưng bỗng nhiên, bọn ta thấy ánh sáng, cửa hang!

Trình Tinh Hà vốn định nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy cửa hang thì bật dậy:

“Thất Tinh, đi với ngươi bao lâu thế mà lần này lại gặp may mắn, chúng ta đúng là mèo mù vớ phải cá rán, chọn bừa một lối lại là lối ra thật ư?”

Tỷ lệ 1%, gần như có thể đi mua xổ số!

Ta cũng vui mừng, bước nhanh hơn, trong đầu toàn là nước suối mát lạnh, ngọt lành.

Nhưng đi được vài bước, ta bỗng cảm thấy là lạ. Tuy nhớ không rõ lúc đến đi vào hang động nào, nhưng hình như nó không dài như thế này.

Bình Luận (0)
Comment