Chương 501: Âm Thanh Lạ
Ta lập tức giữ Trình Tinh Hà lại:
“Không đúng.”
Trình Tinh Hà hất tay ta ra:
“Trước mắt chính là cửa hang rồi. Sao lại không đúng? Ngươi không đi ra ngoài thì ta còn muốn ra đây này!”
Lần này ta không giữ hắn, ta bỗng nghe thấy âm thanh vo ve.
Chết tiệt, đoán đúng rồi!
Trình Tinh Hà cũng nghe thấy, hắn dừng bước, thấy ánh sáng ở cửa động bỗng chốc ảm đạm, giống như có vô số con côn trùng bay về phía ra. Có tiếng vỗ cánh dồn dập như che trời lấp đất!
Ta túm Trình Tinh Hà chạy ra ngoài, Trịnh Tinh Hà cũng tỉnh táo lại:
“CMN, quan tài si!”
Bọn ta từng gặp sinh vật này ở nơi linh quy ấp trứng, loài côn trùng này được người xưa dùng để trấn thủ mộ thất, tương tự ảo ảnh, khiến kẻ trộm mộ thấy thứ mình muốn nhìn, đến khi đối phương lại gần thì ăn sạch tên trộm thành cái xác rỗng!
Cái hang này còn là một cái bẫy!
Vậy tức là mấy trăm hang động là mấy trăm cái bẫy?
Ta bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ bọn ta bị thi giải tiên tính kế, sợ rằng hắn cố ý dẫn bọn ta vào!
Thế chẳng phải là muốn hại chết người ta à?
Rốt cuộc côn trùng có cánh, bay nhanh hơn người, chẳng bao lâu sau ta có cảm giác có vô số thứ gì đó rơi lên người bọn ta, giống như hằng hà sa số côn trùng giáp xác.
Khác với côn trùng giáp xác là côn trùng giáp xác không gây đau đớn khi bám vào người, còn những thứ này bám lên cơ thể khiến bọn ta cảm thấy giống như bị kim đâm vậy!
Nếu bị côn trùng đốt chết, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe hơn việc bị bà già bóp cổ đến chết.
Không biết Trình Tinh Hà dùng cách gì mà ta nghe thấy âm thanh côn trùng rơi xuống đất vang lên lốp bốp bên cạnh mình, ta cũng muốn rút Thất Tinh Long Tuyền ra diệt sạch bọn chúng. Nhưng kỳ lạ là khi đám côn trùng ấy chạm vào ta, ta lại cảm thấy dường như có thứ gì đó trên thân quan tài si chảy vào người ta.
Cảm giác này giống như khi chạm phải kim châm của Ngụy Thu Hà ở quán trọ Thu Hà!
Như thể...Ta hấp thu cái gì đó trên cơ thể chúng!
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, bỗng nghe thấy tiếng côn trùng rơi lốp bốp sau lưng.
Trình Tinh Hà cũng nghe thấy, hắn mừng rơn:
“Thất Tinh, ngươi là vợt bắt muỗi đấy à?”
Biến giùm đi.
Đường giới hạn đỏ của dẫn linh châm đã xuống đến dạ dày, nếu tiếp tục sử dụng thì sẽ dưỡng thành dẫn linh châm mất, may mà sau khi một đám quan tài si rơi xuống đất, những con quan tài si khác dường như cảm thấy đốt ta quá nguy hiểm, lập tức bay về phía Trình Tinh Hà.
Ta nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền vung về phía quan tài si.
Sát khi cắt một nhóm quan tài si làm đôi, xác côn trùng rơi bồm bộp trên mặt đất như mưa rơi, chất lỏng trong cơ thể quan tài si nổ tung giữa không trung, mùi vị cực kỳ ghê tởm.
Nhưng quan tài si cực kỳ sợ hãi chất lỏng của đồng loại, ta cảm nhận được chúng vừa ngửi thấy mùi này là lập tức vỗ cánh bay ra xa bọn ta.
Nhân cơ hội này, bọn ta chạy nhanh, cuối cùng cũng có thể trốn ra khỏi cửa hang, trở lại kho tàng.
Lần này bọn ta chạy trốn khiến cảm giác khát nước càng thêm mãnh liệt, ta gần như nghe thấy tiếng khóe miệng mình nứt toác, quay đầu sang nhìn Trình Tinh Hà, ta lại càng hoảng sợ. Trên da của hắn đầy những lỗ tam giác do bị quan tài si đốt, không có chỗ nào lành lặn cả.
Trình Tinh Hà nhìn ta với vẻ mặt khó tin:
“Không phải đấy chứ, sao quan tài si không cắn ngươi?”
Không chỉ không cắn ra, trái lại hình như còn sợ ta.
Ta nói ta không biết, chưa biết chừng ta là anh hùng cái thế nào đó, cần ta sống sót để cứu vớt hệ ngân hà.
Trình Tinh Hà muốn phỉ nhổ ta, nhưng hắn quá khát, không nỡ lãng phí nước bọt.
Rồi hắn ngoái đầu nhìn vô số cửa hang, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi:
“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Còn có thể làm gì được, dù biết có nguy hiểm thì vẫn phải tiến lên thôi. Phải thử đi hết những cửa hang này, không thử thì sao biết cái nào mới là lối ra, sao biết Đỗ Hành Chỉ, Bạch Hoắc Hương ở trong hang động nào?
Trình Tinh Hà sầu, đành phải tạo ký hiệu cho cửa hang này.
Nhưng hắn vừa cúi đầu, bỗng nhiên phấn khởi:
“Thất Tinh, ngươi xem này!”
Ta lại gần, cũng vui mừng. Chẳng phải câu đồ của Thiên Sư phủ đây sao?
Quả nhiên nhóm Đỗ Hành Chỉ cũng bị nhốt ở nơi này!
Ta lập tức tìm xung quanh, quả nhiên trên nhiều cửa hang cũng có loại câu đồ này!
Chỉ tiếc Ô Kê không ở đây, hai bọn ta không biết câu đồ này có ý nghĩa gì.
Nhưng nơi nào có câu đồ, có nghĩa là bọn họ từng vào thử, nhưng không thành công, như thế bớt việc cho bọn ta, chỉ cần vào trong những cửa hang không có câu đồ tìm, chưa biết chừng có thể tìm được bọn họ.
Chỉ có điều...Bọn ta càng ngày càng khát, cứ tiếp tục thế này thì không biết có thể chịu đựng được bao lâu, có thể cầm cự để đi hết những cửa hang không câu đồ không.
Đột nhiên, ta nghe thấy có âm thanh phát ra từ một cửa hang nào đó.