Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 502 - Chương 502 - Đến Lúc Nào Rồi

Chương 502 - Đến Lúc Nào Rồi
Chương 502 - Đến Lúc Nào Rồi

Chương 502: Đến Lúc Nào Rồi

Trình Tinh Hà nghe vậy lập tức chạy theo ta đến đó.

Trên cửa hang có câu đồ, chẳng lẽ là do nhóm Đỗ Hành Chỉ lưu lại?

Nhưng cầu đồ này trông rất kỳ lạ, nó giống như những đường nét lộn xộn, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không phải điềm lành.

Đến bây giờ cũng không thể không đi vào, ta nắm Thất Tinh Long Tuyền, chạy vào trong hô một câu:

“Ai ở trong đó?”

Vẫn chỉ có tiếng vọng lại từ bên trong, không nghe ra là đang làm gì, Trình Tinh Hà nói nhỏ:

“Không phải là bẫy rập gì đấy chứ?”

Không ai trả lời được, ngoại trừ vào xem xét thì không có cách nào khác. Lỡ như là nhóm Bạch Hoắc Hương thì sao?

Càng đi sâu vào trong, càng cảm thấy vị trí của thứ bên trong hình như không thay đổi.

Chẳng lẽ...Bị quan tài si bao vây rồi?

Nhưng ta không nghe thấy tiếng côn trùng vỗ cánh, cũng không giống quan tài si. Dự cảm chẳng lành chợt xuất hiện, chẳng lẽ bẫy trong từng hang không giống nhau?

Người bố trí cục đúng là không ngại phiền toái.

Lần này bọn ta đi vội, đồ đạc mang theo đều để lại hết trong hang động, đến cả một chiếc đèn pin cũng chẳng có, muốn chiếu sáng lại không có cách nào chiếu sáng. Nhưng ta bất chợt phát hiện, trên người Trình Tinh Hà loáng thoáng sắc xanh như bị đom đóm bám vào.

Theo vào từ bên ngoài sao?

Không đúng, tia sáng xanh lục ấy không giống vật còn sống...Định thi châu?

Ta vội kéo Trình Tình Hà lại.

Trình Tinh Hà còn tưởng có thứ gì đó kéo hắn, làm hắn sợ giật bắn người, may kịp nhận ra là ta, chưa kịp mắng thì ta đã móc định thi châu ra.

Quả nhiên, giống như lão Tam nói, lấy thứ này ra, hào quang màu xanh bao phủ xung quanh.

Trình Tinh Hà nuốt nước bọt:

“Dạ minh châu...”

Nhưng ta không kịp vui mừng.

Bởi vì nhờ có ánh sáng xanh soi sáng, ta nhìn thấy một thứ trắng toát.

Như một chiếc kén tằm khổng lồ.

Mà chiếc kén này lại còn động đậy!

Ta chưa kịp nhìn kỹ thì cảm giác được Trình Tinh Hà va vào ta, cùng lúc đó có thứ gì đó dán lại gần bọn ta.

Thứ đó...Rất dài, cũng cực kỳ sắc bén!

Giống như...Móng vuốt?

Trong vầng sáng xanh lá nhàn nhạt, vô số chiếc vuốt giơ lên với bọn ta, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh.

Vuốt, kén...Nhện!

Ta vừa mới hiểu ra thì bỗng nhiên một mảng trắng bắn về phía bọn ta...Là tơ nhện, ta chưa bao giờ thấy tơ nhện thô to như vậy, nó to không khác gì sợi bún!

Trình Tinh Hà xanh mặt, cũng có thể là do ánh sáng của định thi châu, hắn phản ứng nhanh chóng, lập tức lăn ra xa, nhưng ống quần đã dính vào tơ nhện, không giãy ra được.

Đúng rồi, sở dĩ tơ nhện có thể bẫy côn trùng là bởi nó dính.

Mà kén tằm đang động đậy kia chưa biết chừng là người sống bị tơ nhện bọc kín!

Chiếc kén ấy đong đưa càng ngày càng yếu, sợ là người bên trong sắp chết rồi.

Ai sẽ ở bên trong?

Nếu là Bạch Hoắc Hương...

Ta lập tức bò dậy, chém chiếc kén.

Trình Tinh Hà la to:

“Ngươi không muốn sống nữa à!”

Ngực và đan điền đau dữ dội, nhưng sát khí của Thất Tinh Long Tuyền tràn ra dễ dàng, tơ nhện đứt sạch, một chiếc chân nhện cũng rơi xuống đất.

Ta khẩn trương cầm lấy cái chân sắc bén như móng vuốt kia lên vung lên đập vào kén khổng lồ như đánh golf.

Tơ nhện siêu dính, ngoại trừ chân của chính nó thì không có thứ gì khác có thể đối phó tơ nhện.

Trình Tinh Hà xé tơ nhện dính trên ống quần xuống, chạy đi cùng với ta và chiếc kén, hắn vừa chạy vừa nói:

“CMN, Thất Tinh, ngươi đúng là khắc tinh của côn trùng, có thể suy xét việc mở một công ty diệt côn trùng.”

Âm thanh lạch cạch đuổi theo sau lưng, hiển nhiên con nhện khổng lồ mất một chân nổi nóng, muốn giết chết bọn ta!

Ta không có tâm trạng đấu võ mồm với Trình Tinh Hà, ta dốc hết sức lực chạy ra khỏi cửa hang.

Nhưng trong nháy mắt chạy ra ngoài, cái chân nhện kia sượt qua cổ bọn ta toan đâm xuống, ta phản ứng kịp, lập tức đá Trình Tinh Hà và kén ra, đồng thời cảm thấy cổ mình đau đớn. CMN, đâm vào cổ ta rồi!

May sao ta vừa hay ra khỏi cửa hang, chân nhện bị bảo khí ở cửa động chiếu đến, nó không đuổi theo ra ngoài, trái lại co lại trong hang.

Phỏng chừng thứ đó bị huấn luyện chỉ có thể ở trong hang động, không được phép đi ra.

Sau đó ta sờ cồ, máu dính đầy tay, không biết con nhện ấy có độc không nữa.

Nhưng ta không hơi đâu quan tâm cổ mình, dù sao cũng không phải vết thương trí mạng. Ta cầm chân nhện khổng lồ mở kén ra, và không hề bất ngờ, quả nhiên có hai người lăn ra từ trong kén, vốn dĩ họ cuộn tròn, sắp ngạt thở, vừa tiếp xúc với không khí là che cổ ho sặc sụa.

Ta và Trình Tinh Hà nhìn xem, không ngờ lại là anh em Hắc Bạch Vô Thường.

Đợi Tiểu Hắc Vô Thường mở mắt ra rồi, ta lập tức túm hắn và hỏi:

“Bạch Hoắc Hương và Ô Kê đâu?”

Tiểu Hắc Vô Thường hoàn hồn, hắn cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cảm thấy khó có thể tin nổi:

“Chỉ dựa vào ngươi...”

Không phải chứ, đến lúc nào rồi còn có tâm tình khinh thường ta?

Bình Luận (0)
Comment