Chương 503: Dã Thú Cũng Gặp Quỷ?
Đến khi anh em họ tỉnh táo lại, ta mới biết được, sau khi bọn ta tách ra ở cửa hang quý phi, mấy người họ gặp phải vài con chuột, đuổi theo họ muốn lấy đi báu vật họ mang ra từ mộ quý phi, họ cảm thấy đám chuột này không bình thường, bèn bám theo chúng và tìm được nơi này như ta và Trình Tinh Hà.
Kết quả là sau khi đi vào thì mất phương hướng, không ra được, họ quyết định chia nhau ra hành động để mau chóng tìm được lối ra, thế nhưng lại lạc mất Bạch Hoắc Hương và Ô Kê.
Ta nhớ đến chuông dược trên người Bạch Hoắc Hương, trong lòng vô cùng lo lắng, rốt cuộc bây giờ nàng ra sao rồi?
Nhóm Đỗ Hành Chỉ cũng vậy, đã lâu quá rồi, liệu có phải họ đã chết ở trong hang động nào đó rồi không?
Mà bọn ta càng ngày càng khát, cổ họng bốc khói rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy...
Bỗng nhiên Trình Tinh Hà nháy mắt ra hiểu cho ta, ta nhìn thấy Tiểu Bạch Vô Thường bị rất nặng, chắc là bị nhện khổng lồ đâm, máu chảy ồ ạt, khuôn mặt tái nhợt.
Thế này thì nguy rồi, Bạch Hoắc Hương không có ở đây, không ai có thể cầm máu cho hắn.
Tiểu Hắc Vô Thường nhìn Tiểu Bạch Vô Thường chằm chằm, thình lình bắt lấy ta, rít lên:
“Ngươi còn không mau nghĩ cách tìm lối ra, chẳng lẽ phải bị nhốt ở đây đến chết à?”
Gì vậy, ngươi dù gì cũng là tiền bối Địa cấp bậc một, sao lại phải trông chờ vào ta?
Nhưng Tiểu Hắc Vô Thường bị tình cảnh nguy hiểm của em trai tra tấn đến mức điên cuồng:
“Bây giờ ta muốn ngươi nghĩ cách, ngươi là người phá cục, ngươi không tìm thì ai tìm? Ta nói cho ngươi biết, nếu em của ta xảy ra chuyện gì thì ta có chết cũng không tha cho ngươi!”
Logic thần kỳ thật đấy, rõ ràng các ngươi muốn vào Chu Tước cục nhân bản Vạn Thọ hoàn, tại sao bây giờ xảy ra chuyện lại phải dựa vào ta?
Trình Tinh Hà kéo Tiểu Hắc Vô Thường ra:
“CMN, vừa rồi nếu không phải Thất Tinh cứu các ngươi thì hai người các ngươi đã thành phân nhện rồi đấy, không chỉ không biết ơn ân nhân cứu mạng mà còn uy hiếp, các ngươi còn có mặt mũi làm tiền bối à?”
Tiểu Bạch Vô Thường chậm rãi nói:
“Ca, ngươi đừng nóng, ta không sao.”
Tiểu Hắc Vô Thường thấy thế thì cũng chẳng để tâm đến bọn ta nữa, hắn ôm Tiểu Bạc Vô Thương, mắt đỏ hoe:
“Không sao, không sao, chúng ta còn phải cùng nhau ra khỏi đây, cùng nhau tìm được chậu châu báu, cùng nhau ăn Vạn Thọ hoàn…”
Tuy Tiểu Hắc Vô Thường ngang ngược, nhưng trong tình huống này, không ai có thể nhẫn tâm so đo với họ.
Ta không có cách nào khác, bèn quay đầu đi, muốn nhanh chóng tìm lối ra, nhưng vừa quay đi, ta liếc mắt phát hiện hình như có vật còn sống nào đó di chuyển đằng sau ở bên ngoài.
Vật sống...Ta mừng rỡ, ở đây không có thức ăn không có nước uống, nếu thật sự có vật sống thì chắc chắn nó biết đường đi ra ngoài, hoặc chí ít cũng biết nơi có nước và đồ ăn.
Nhưng ta vừa ngoảnh đầu lại thì vật sống ấy bỗng nhiên biến mất, giống như vừa rồi ta hoa mắt nhìn nhầm.
Kỳ lạ, không thể thế được…
Nhưng đột nhiên, ta cảm thấy nguồn sáng thay đổi, quay sang nhìn thì thấy Trần Tinh Hà cất định thi châu đi, ánh sáng xanh biến mất.
Ta nảy ra một ý, lập tức cướp hạt châu đi, soi sáng lần nữa nhờ vào hào quang của phòng châu báu.
Quả nhiên...Trong vầng sáng xanh lục, một thứ giống ốc sét xuất hiện trước mặt chúng ta!
Trình Tinh Hà quan sát nó, đột nhiên cầm lấy một chiếc cốc vàng định đập thứ ấy:
“CMN, ta còn nghĩ sao lại mất cảm giác về phương hướng, không ngờ lại là do thứ này! Ta nghe lão thợ săn ở núi Khoát Chủy Tử nhắc đến nó, đây là loạn hướng trùng!”
Loạn hướng trùng? Lần đầu tiên ta nghe về nó, bèn hỏi hắn rốt cuộc nó là thứ gì?
Trình Tinh Hà nói cho ta biết, lão thợ săn hiểu biết sâu rộng từng thấy thứ này, nghe nói thời xưa chiến tranh loạn lạc, thỉnh thoảng có người lên núi sẽ thấy dã thú đi loanh quanh tại chỗ một cách khó hiểu, bắt một phát là được ngay.
Nhóm thợ săn nói nhất định là dã thú gặp phải cái gì mới bị nhốt lại một chỗ, nếu có thể tìm được nguyên nhân, bắt chước làm theo thì hiệu quả hơn dùng bẫy nhiều, trên da của dã thú sẽ không có lỗ đạn hay vết thương, có thể bán với giá cao hơn.
Nhưng bọn họ tìm kiếm cẩn thận thì vẫn không thấy gì xung quanh dã thú cả, chẳng lẽ dã thú cũng gặp quỷ? Về sau, một ngày nọ, một thợ săn gặp sét đánh, tia sét từ trên không trung chiếu sáng mặt đất như ban ngày, hắn lại bắt gặp một con dã thú chạy vòng vòng tại chỗ, nhờ ánh sáng từ tia sét, hắn phát hiện trên cơ thể dã thú có một thứ giống ốc sên.
Thợ săn suy nghĩ chu đáo, bắt con côn trùng ấy lại, nhưng hắn vừa bắt nó, dã thú chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhờ thế thợ săn mới biết, dã thú di chuyển tại chỗ là bởi vì gặp phải loài côn trùng này, bèn mang nó đi hỏi thăm, có người thạo nghề nói, thứ này tên là loạn hướng trùng, là tinh phách của người chết đói trong thời loạn lạc, hấp thụ linh khí thiên địa mà thành.