Chương 504: Liều Mạng
Nó có thể khiến sinh vật đánh mất phương hương, chết đói ở khu vực đó, để nó tinh khí cho đỡ thèm.
Đào ba thước đất quanh nơi loạn hướng trùng xuất hiện, nhất định có thể đào ra một thi thể chết đói, một khi bị đào ra thì pháp môn của loạn hướng trùng cũng bị phá vỡ.
Trình Tinh Hà và ta nhìn nhau, nói đào là đào ngay, quả nhiên đào ra được vài bộ xương khô bên dưới cửa hang trước mặt.
Những bộ xương ấy vừa xuất hiện là bọn ta nhận thấy được cảm giác về phương hướng quay trở lại, giống như lúc trước rối loạn là vì bị từ trường nào đó quấy nhiễu, còn bây giờ từ trường ấy đã biến mất.
Tiểu Hắc Vô Thường thấy có tác dụng thì lập tức đứng dậy đào đất ngay.
Vốn dĩ ta cảm thấy nơi này quá lớn, ngươi đào như vậy cũng không được bao nhiêu, ai ngờ Tiểu Hắc Vô Thường tuy đã kiệt sức nhưng do bức thiết cứu em trai, hắn đào rất nhanh, trước mắt gần như là bọt nước phun ra từ bùn đất.
Trình Tinh Hà lè lưỡi:
“Không hổ là Địa cấp, ngươi nhìn xem bản lĩnh của hắn kìa, còn giỏi đào hố hơn cả tác giả văn học mạng.”
Không biết làm sao mà hắn nói nhảm được nhiều vậy.
Ta cũng giúp một tay, một lát sau, đất ở trước cửa hang bị đào hết lên, quả nhiên đào ra vào hài cốt.
Nơi này là ánh sáng phễu, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, có thể dưỡng thi, tuy những thi thể này đã bị chôn từ lâu, nhưng thoạt nhìn vẫn còn nguyên vẹn, có thể thấy được bọn họ đều chết vì đói khát.
Không biết bọn họ đã nằm ở đây ngay từ khi xây dựng hang động, hay là gặp xui xẻo khi đi trộm kho báu như phiên sơn khách.
Xương trắng lộ ra, cảm giác phương hướng của bọn ta trở lại, chưa đến vài giây, ta đã tìm được cửa hang bọn ta đến lúc đầu.
Tốt quá rồi...Không phải chết khát…
Tiểu Hắc Vô Thường ôm Tiểu Bạch Vô Thường, định chạy ra ngoài.
Trình Tinh Hà cũng chạy về phía đó:
“Ta đi tìm nước, uống xong thì đi tìm Bạch Hoắc Hương…”
Nhưng bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
Ở lối ra duy nhất, một người bỗng xuất hiện, gật đầu nói:
“Động Vạn Bàn được xây dựng từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên có người phá giải được nó.”
Ta thấy tỳ hưu bạch ngọc trên cổ hắn.
Là thi giải tiên.
Bây giờ Tiểu Hắc Vô Thường vô cùng lo lắng vết thương của Tiểu Bạch Vô Thường, hắn gằn giọng, ngữ khi u ám:
“Chó ngoan không cản đường. Ta phải đi ra ngoài ngay, không muốn mạng của ngươi.”
CMN, hắn không thấy đó là thi giải tiên à!
Mà cũng đúng...Nếu ta không tận mắt thấy hắn ăn ánh trăng thì ta cũng không đoán ra được thân phận của hắn.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy mỗi hành động mỗi cử chỉ của thi giải tiên này không giống người bình thường bọn ta, trông rất tiên phong đạo cốt, có một loại khí chất rất kỳ lạ.
Thi giải tiên không tức giận, mà còn mỉm cười:
“Vội như thế làm gì, dù sao em trai của ngươi cũng không sống được.”
Tiểu Hắc Vô Thường vốn đang sốt ruột, nghe hắn nói thế thì đặt Tiểu Bạch Vô Thường xuống đất, mặt mày sa sầm, sát khí bùng nổ, hiển nhiên muốn liều mạng với thi giải tiên!
Ta vội bảo Tiểu Hắc Vô Thường đừng kích động rồi nói cho hắn biết thân phận của đối phương.
Tiểu Hắc Vô Thường nghe nhắc đến ba chữ “thi giải tiên” thì sững sờ, dường như vô cùng khó tin:
“Không thể nào...Trên đời này làm sao có thi giải tiên thật được?”
Vì thế mới nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Thi giải tiên nhìn về phía ta, cảm thấy hơi bất ngờ:
“Ngươi là ngươi phá động Vạn Bàn?”
Đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình gấp nhiều lần, sợ hãi cũng vô dụng, ta dứt khoát cứng cổ hỏi:
“Ngươi bắt người của Thiên Sư phủ và bạn bè của ta?”
Vốn dĩ ngay từ đầu thi giải tiên đã có hứng thú với ta, nghe ta hỏi thì phá lên cười:
“Ngươi không sợ ta à?”
Sợ thì có ích gì?
Thi giải tiên cười đủ rồi bèn nói:
“Đúng là những người đó đã bị ta bắt, nhưng mà tất cả là do bọn họ tự chuốc lấy khổ.”
Ta nhớ ra, sơn dân cầm châu báu trong mộ quý phi.
Hắc Bạch Vô Thường cũng lấy, về phần Bạch Hoắc Hương, nàng lau bột hắc cương.
Trình Tinh Hà không nhịn được nữa:
“Chẳng lẽ cả ngọn núi này đều là của ngươi à?”
Không ngờ thi giải tiên nhẹ nhàng gật đầu:
“Ngươi nói đúng, có điều những điều đó chỉ là thứ yếu, ta bắt bọn họ là vì hận bọn họ không thủ tín.”
A, đúng rồi, hắn từng cử ngỗng xanh đi cứu những người dân miền núi ấy thoát khỏi nạn núi lở, với điều kiện không cho phép người nơi này lấy đi bất cứ thứ gì trên núi.
Hắn nói tiếp:
“Lần trước, những người đó lấy đồ vật trong mộ quý phi, nói rằng mượn hai ngày sau sẽ trả, có người nói mượn một tháng, ta ghi nhớ rõ thời gian, và cũng thả bọn họ xuống núi, nhưng đến kỳ hạn, không một ai có thể lên núi trả lại đồ đã mượn.”
Nói xong, hắn lại thở dài, giọng nói trở nên lạnh lùng:
“Ta hận nhất người không giữ lời hứa.”
Vì thế hắn bắt từng người đi?
Ta nuốt nước bọt:
“Những người dân bị ngươi bắt đi báo mộng nói phải nhặt xác, bây giờ bọn họ...”