Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 505 - Chương 505 - Ta Biết Ngươi Cũng Thích Nàng

Chương 505 - Ta Biết Ngươi Cũng Thích Nàng
Chương 505 - Ta Biết Ngươi Cũng Thích Nàng

Chương 505: Ta Biết Ngươi Cũng Thích Nàng

Thi giải tiên ngẩng đầu cười với ta, trả lời rất tự nhiên:

“Đúng vậy, chính ta đã giúp bọn họ báo mộng, ta muốn giết gà dọa khỉ, để bọn người lòng tham không đáy ấy nhìn xem, thất tín bội nghĩa sẽ rơi vào kết cục gì. Nhưng mà nhặt xác chẳng qua là ảo tưởng của những người đã chết thôi, kẻ bội tín, đành phải chết mất xác.”

Ta nhìn tỳ hưu bạch ngọc trên cổ hắn, chẳng lẽ...Bị hắn ăn rồi?

Vậy nhóm Bạch Hoắc Hương...

Ta chưa kịp truy hỏi thì Tiểu Hắc Vô Thường đã không có kiên nhẫn nghe những chuyện này, hắn xông ra ngoài cửa hang:

“Ta mặc kệ ngươi là thứ gì, dám trễ nài ta cứu em trai, ta không tha cho ngươi!”

Tuy Tiểu Hắc Vô Thường nhỏ con nhưng tốc độ rất nhanh, ta nhất thời không giữ chặt hắn là hắn lao về phía thi giải tiên như đạn pháo.

Thi giải tiên vẫn mỉm cười tao nhã, nhưng hắn lật nhẹ bàn tay thon gầy của mình, Tiểu Hắc Vô Thường bỗng ngửa đầu bay về phía sau như mất trọng lực, nện mạnh lên đống châu báu.

Ta kinh hãi, ta mới chỉ thấy Tiêu Tương sử dụng năng lực này!

Cú ngã của Tiểu Hắc Vô Thường làm vàng bạc trang sức dưới thân rơi tán loạn, thi giải tiên đáp lại một cách thản nhiên:

“Không được, phàm là đồ vật trên ngọn núi này, không một ai có thể mang đi, trên cơ thể của em ngươi có nọc độc của nhện.”

CMN, thế chẳng phải ngang ngược lắm sao?

Tiểu Bạch Vô Thường lăn từ trên đống châu báu xuống, Tiểu Hắc Vô Thường cả kinh, định giữ lấy hắn, nhưng đột nhiên Tiểu Hắc Vô Thường nghiêng đầu phun ra một búng máu, hiển nhiên cũng bị thương, cho nên chậm tay, không với tới, Tiểu Bạch Vô Thường ngã bịch xuống đất.

Thấy thế, Tiểu Hắc Vô Thường gào lên và chạy nhào đến chỗ Tiểu Bạch Vô Thường, Tiểu Bạch Vô Thường thều thào:

“Ca, ngươi đi đi, có lẽ ta...Không dùng được Vạn Thọ hoàn rồi.”

Tiểu Hắc Vô Thường quát:

“Nói linh tinh! Ngươi dậy đi, ca mang ngươi đi chữa thương, ca mang ngươi đi tìm chậu châu báu! Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn lấy con gái nhà họ Tả sao? Ngươi ăn Vạn Thọ hoàn thì có thể lấy nàng!”

Nhưng Tiểu Bạch Vô Thường lắc đầu, nói khẽ:

“Ta biết, ngươi cũng thích nàng...”

Nói xong, Tiểu Bạch Vô Thường nghiêng đầu, không lên tiếng nữa.

Trái tim của ta vọt lên tận cổ họng, chết rồi ư?

Thi giải tiên vẫn cười:

“Em ngươi nói có lý đấy, hơn nữa người mang độc là em trai ngươi, không phải ngươi, ngươi tắm rửa, rũ sạch bụi đất trên người thì ta thả ngươi đi. Xem ra, nhà các ngươi không có người nối dõi tông đường, sắp tuyệt hậu, chẳng phải hồi trước ngươi vì điều đó mới muốn trở thành người bình thường, lấy vợ sinh con, kéo dài huyết mạch của gia tộc sao? Em của ngươi chết rồi cũng không ảnh hưởng gì cả.”

Thi giải tiên còn biết cả chuyện này!

Nụ cười của hắn hẳn nhiên vô cùng tao nhã, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy khủng bố.

Hắn là thi giải tiên, không phải con người nữa, thế nên cũng không còn chút nhân tính nào nữa à?

Tiểu Hắc Vô Thường nhìn Tiểu Bạch Vô Thường, không nhịn được nữa, hắn đứng dậy, ý đồ liều mạng với thi giải tiên.

Với năng lực Tiểu Hắc Vô Thường thể hiện khi đánh Trình Tình Hà lúc trước, hai người bọn ta chỉ có thể đứng một bên nhìn, nhưng bây giờ cũng tương tự như khi hắn đánh Trình Tinh Hà, hắn chỉ cần đứng lên thì sẽ bị một bàn tay vô hình hất bay ra ngoài, nghe động tĩnh thì có vẻ như hắn nội thương rồi.

Nhưng dường như hắn không cảm nhận được đau đớn, hắn phun ra một chiếc răng, một búng máu, vẫn muốn tiếp tục đứng lên, chạy về phía thi giải tiên!

Một lần, hai lần...Mùi máu tanh nồng tràn ngập không gian, vì Tiểu Bạch Vô Thường, Tiểu Hắc Vô Thường không muốn sống nữa!

Thi giải tiên vờn qua vờn lại như mèo bắt chuột, chơi đùa một cách thích thú:

“Bao nhiêu năm rồi ta chưa thấy tình cảm của con người...”

Nói thật, từ khi Hắc Bạch Vô Thường và bọn ta đi cùng nhau, hai người họ không đối xử tốt với bọn ta, nhưng ai thấy cảnh này cũng cảm thấy khó chịu.

Hai người bọn ta chắc chắn đánh không lại thi giải tiên, xông lên liều mạng cũng không thực tế, Trình Tinh Hà cầm lòng không đặng nói với Tiểu Hắc Vô Thường:

“Chết một người chí ít tốt hơn là chết hai người mà đúng không? Không phải ngươi còn cần nối dõi tông đường sao?”

Nhưng Tiểu Hắc Vô Thường lại bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nếu thật sự chỉ có một người được sống thì ta muốn em trai của ta sống sót!”

Lần này, hắn bay ra xa hơn.

Trình Tinh Hà thật lòng không nhìn nổi nữa, hắn quay sang định bàn bạc với ta, nếu không thì giúp đối phương một tay, thấy chết mà không cứu chẳng phải cùng cấp với tội giết người?

Nhưng ta dùng mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn đi bắt Tiểu Bạch Vô Thường, lát nữa dù xảy ra chuyện gì thì cứ đi theo ta.

Trình Tinh Hà biết được ý của ta thì khó hiểu, nhưng hắn tin ta, ngơ ngơ ngác ngác đồng ý.

Thừa dịp thi giải tiên tập trung toàn bộ sự chú ý cho Tiểu Hắc Vô Thường, ta lặng lẽ đi vòng ra đằng sau núi châu báu, nhào lên ôm lấy Tiểu Hắc Vô Thường rồi chui vào một cửa hang.

Bình Luận (0)
Comment