Chương 506: Hang Động
Trình Tinh Hà không hiểu tại sao ta phải chui vào trong bẫy, chửi thề một câu rồi đành ôm Tiểu Bạch Vô Thường và đi theo ta.
Thi giải tiên “hửm” một tiếng, hiển nhiên cũng muốn đuổi theo, nhưng ta giơ Thất Tinh Long Tuyền lên, sát khí bắn về phía cửa động.
Cửa hang ầm ầm sụp đổ, ngăn cản thi giải tiên ở bên ngoài.
Trình Tinh Hà nhìn ta như đồ khùng, mắng:
“Ngươi bị điên à, ta còn tưởng ngươi tìm được lối thoát rồi, sao trái lại lại chôn sống mình thế nào, lấy cái chết tỏ lòng à?”
Ta lắc đầu, nói ngươi biết cái gì, vừa rồi đám loạn hướng trùng vừa tản ra là ta nhận ra thứ tự sắp xếp những thi thể kia là trận pháp.
Trong phong thủy, nó được gọi là Khôi Tinh Điểm Đấu.
Kiểu trận pháp này tất nhiên có thể mê hồn, nhưng thứ được bảo vệ trọng điểm nhất là một hang động trong số đó, nói cách khác, bố trí nhiều mê hồn trận như vậy thật ra là vì sợ có người vào nhầm cửa hang này.
Đó cũng chính là “đấu”.
Trình Tinh Hà chợt hiểu ra:
“Ý của ngươi là hắn càng không muốn cho chúng ta vào trong hang thì chúng ta càng phải vào à?”
Canh giữ nghiêm ngặt như thế này thì chắc chắn trong hang động có gì đó, không vào được không vào hang hổ sao bắt được hổ con, đương nhiên là phải vào xem rồi.
Chưa biết chừng sự mất tích của nhóm Bạch Hoắc Hương và Đỗ Chỉ Hành có liên quan đến hang động này.
Quả nhiên, bên ngoài bỗng vang lên âm thành đào khoét, thi giải tiên muốn phá tảng đá ở cửa hang để đuổi theo.
Bọn ta vội ôm anh em Hắc Bạch Vô Thường đi vào trong, vừa chạy Trình Tinh Hà vừa thở dài:
“Rốt cuộc thi giải tiên ấy có lai lịch gì, tại sao ngọn núi này lại bị hắn chiếm giữ?”
Ta trả lời:
“Ta không có bằng chứng, nhưng ta có một suy đoán, hắn nói hắn ở đây canh giữ ngọn núi này, có khả năng ngôi mộ này là của hắn, nếu vậy thì hắn chính là người của tứ đại gia tộc – tổ tiên của nhà họ Ngụy ở Kinh Nam.”
…
Trình Tinh Hà sửng sốt:
“Ý ngươi là...CMN, sao có thể thế được?”
Sao lại không thể?
Từ sự kiện ở giá nữ địa có thể thấy được, nhà họ Ngụy ở Kinh Nam có vẻ như là nhiều đời tu đạo, “thi giải tiên” là pháp môn tổ truyền của nhà họ, tổ tiên ra sao thì con cháu thế ấy.
Tứ tượng cục vốn là phần mộ tổ tiên của tứ đại gia tộc, người nọ ở đây giữ cục, thi giải thành tiên, tiếp tục canh giữ nơi này là điều hết sức bình thường.
Trình Tinh Hà nhìn ta chằm chằm, hắn nuốt nước bọt:
“Nói vậy tức là...”
Nếu thi giải tiên thật sự là tổ tiên nhà họ Ngụy được hồi sinh ở đây, vậy có phải tổ tiên Liễu Kiều Trịnh gia cũng có thể bật mồ sống lại?
Ta nói, vậy thì không biết được, nhưng mà nhà họ Ngụy vốn đã có thuật thi giải, nhà các ngươi cũng có truyền thừa này à?
Trình Tinh Hà nghĩ không có chuyện này, đành lắc đầu:
“Nếu thật sự lợi hại như thế thì khuyên hắn tự mình rời đi cũng dễ hơn là buộc hắn đi.”
Cảm giác qua trăm nghìn năm gặp lại tổ tiên, nghĩ kiểu gì cũng thấy ảo ma quá.
Trình Tinh Hà nói tiếp:
“Ờm, hang động này…”
Ta trả lời:
“Nếu là Khôi Tinh Thích Đấu, canh gác hang động này, vậy khả năng cao…”
Vật trấn cục chậu châu báu ở nơi này.
Trình Tinh Hà nghe xong thì hơi thở trở nên gấp gáp:
“CMN…”
Nếu thật sự lấy được chậu châu báu thì Chu Tước cục cũng bị bọn ta phá giải.
Tiểu Hắc Vô Thường nằm trong ngực ta cũng nghe thấy, hắn lập tức ngẩng đầu lên:
“Đây là Chu Tước cục…”
Hắn giãy giụa muốn xuống dưới, nhưng bị ta kéo lại:
“Gấp cái gì...Trước tiên đảm bảo mình không bị thi giải tiên đuổi kịp đi đã.”
Ta vừa nói, vừa vọng khí, quả nhiên nhìn thấy bảo khí ở phía trước.
Điều duy nhất ta lo lắng bây giờ là Bạch Hoắc Hương và Ô Kê, cùng với lão Tam, không biết họ thế nào rồi, thật ra ta không dám nghĩ sâu hơn.
Đột nhiên, Tiểu Hắc Vô Thường thấp giọng nói:
“Cảm ơn ngươi.”
Gì thế này? Ta cho rằng mình nghe nhầm, Tiểu Hắc Vô Thường sẽ nói câu này ư?
Nhưng Tiểu Hắc Vô Thường nói xong thì bướng bỉnh nói sang chuyện khác, như thể sợ ta nghe thấy câu nói vừa rồi:
“Quả nhiên, tìm được người phá cục thì có thể phá tứ tượng cục.”
Ta cảm ơn ngươi nhé.
Nhưng đúng lúc này, ta bỗng cảm nhận được nơi này có một mùi hương kỳ lạ.
Trình Tinh Hà cũng ngửi được:
“Mùi gì vậy? Sơn mị à?”
Mùi hương này không giống hương thơm của phụ nữ trên người sơn mị, mà giống như một thứ gì đó rất ngon.
Trình Tinh Hà lên tinh thần ngay:
“Lẽ nào nơi này là phòng bếp của thi giải tiên?”
Người ta ăn ánh trăng, làm gì có phòng bếp.
Hơn nữa vọng khí thấy được là khí cũ, không giống bảo khí bên ngoài!
Bảo khí bên ngoài tỏa sáng rực rỡ, nhưng chúng đều là vật chết, ta có thể cảm nhận được những bảo khí bên trong là vật sống!
Bảo khí sống này, ta từng nhìn thấy rồi!
Chẳng phải là thứ khổng lồ bọn ta nhìn thấy ở trước cổng nhà Trương Vĩ Lệ sao?
Chính thứ đó đã bắt lão Tam đi!