Chương 507: Tai Nạn Đổ Máu
Lão Tam nói với ta, thứ mang bảo khí ấy tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Có bảo khí, có mùi thơm, ta dựng tóc gáy, sống lưng ớn lạnh, chuyến đi này đúng là không uổng công, thứ người khác không thấy được lại bị ta bắt gặp...
Ta chưa kịp lên tiếng, bỗng nhiên cảm nhận được trong động như nổi gió, không đứng vững được, giống như rơi vào máy giặt, hoặc bồn cầu.
Trình Tinh Hà cũng cảm thấy thế, hắn túm lấy ta:
“Thi giải tiên đuổi kịp rồi ư?”
Trời đất xoay tròn càng ngày càng mãnh liệt, ta chợt nhớ đến lời miêu tả của lão Tam khi trước: Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không biết bị thứ gì bắt đi.
Đến khi hoàn hồn, bốn người bọn ta đã nằm trong một khu vực rộng rãi, đầu đau dữ dội, kèm theo đó là cảm giác ù tai, ta chưa kịp nhìn rõ mình đang ở đây thì lại ngửi thấy hương thơm nồng nặc.
Mùi thịt nướng khiến người ta thèm nhỏ dãi?
Ta mở mắt ra, cảm thấy không ổn chút nào. Trước mặt ta là một cái miệng mở to như chậu máu!
Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, ta phản xạ có điều kiện lăn sang một bên, cái miệng vồ hụt, rầm, sượt qua ta và khép lại.
Ta giương mắt nhìn Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà còn không bằng ta, hắn chưa phản ứng kịp, mà cái bồn máu kia không cắn trúng ta thì chuyển hướng sang hắn.
Một tay ta ôm Tiểu Hắc Vô Thường, tay còn lại rút Thất Tinh Long Tuyền nhét vào trong cái miệng đỏ lòm, vừa chống vừa đạp Trình Tinh Hà:
“Ngươi còn học người đẹp ngủ trong rừng nữa à, còn không mau dậy đi?”
Trình Tinh Hà bừng tỉnh, thấy Thất Tinh Long Tuyền của ta kẹt trong một cái miệng to như chậu máu!
Hàm răng trắng ởn sắc bén chạm phải Thất Tinh Long Tuyền, giống như bị dọa, cái miệng lập tức rút về sau, bọn ta nhìn thấy hình thù của nó.
Đó là một con thú khổng lồ trắng tinh, có một chiếc sừng nhọn mọc trên đầu, toàn thân tỏa ra bảo khí rực rỡ, vẻ ngoài mỹ lệ oai hùng. Lớp vảy tỏa sáng, khí thế mãnh liệt, giống như kỳ lân mang điềm lành trong tranh Tết.
Không ngờ thứ này thật sự tồn tại!
Trình Tinh Hà bò dậy, lắp bắp:
“Đây là…”
Tỳ hưu bạch ngọc.
Đôi mắt sáng lấp lánh của nó nhìn chằm chằm vào Thất Tinh Long Tuyền, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Ta bỗng nhớ Tiêu Tương từng nói, nàng từng chịu khổ vì Thất Tinh Long Tuyền.
Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên:
“Lý Bắc Đẩu!”
Ta quay đầu lại, một người nhào đến ôm ta, giọng nghẹn ngào nức nở:
“Ta còn tưởng rằng, ngươi đã…”
Là Bạch Hoắc Hương.
Ta vội vàng che chở nàng, rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào tỳ hưu bạch ngọc:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Lúc này Bạch Hoắc Hương mới hoàn hồn, nàng vội nói:
“Ngươi đừng gấp, cũng đừng thương tổn nó.”
Chuyện gì vậy? Ta càng cảm thấy khó hiểu hơn, tách ra một khoảng thời gian ngắn, các ngươi và tỳ hưu bạch ngọc đã thành một nhóm rồi à?
Nhưng mà nhìn kỹ, tỳ hưu bạch ngọc hiển nhiên tỏ ra kính trọng Bạch Hoắc Hương, Ô Kê cũng đã chạy tới:
“Sư phụ, mạng của ngươi còn cứng hơn kim cương toản đấy!”
Mệnh kim cương toàn chân chính là lão Tam cũng xúm lại, gật đầu theo.
Đừng khen ta trước mặt lão Tam thì hơn, có khác nào múa rìu qua mắt thợ đâu cơ chứ?
Ta hỏi họ mới biết được hành trình của họ còn lạ kỳ hơn ta.
Thì ra, sau khi bọn ta và Hắc Bạch Vô Thường tách ra, không biết đi vào trong hang động nào, kết quả lão Tam đi tới đi lui, không biết thế nào lại giết một con côn trùng.
Côn trùng chết, không biết quấy rầy cái gì, thế rồi họ cảm thấy như mình bị thứ gì đó bắt lại. Lão Tam phản ứng kịp, nói thứ bắt mình đi chính là nó.
Đến khi định thần lại thì thấy thứ đó muốn ăn họ, may mà Ô Kê cũng coi như Địa cấp, tạm thời ngăn cản được cái miệng đỏ lòm kia, trong lúc đó Bạch Hoắc Hương nhận ra con thú ấy bị thương.
Bạch Hoắc Hương là quỷ y, quái thú lông dài cũng cho chữa trị, nàng bèn giữ Ô Kê lại và chữa mắt cho tỳ hưu bạch ngọc.
Trên khuôn mặt nồng đậm bảo khí của tỳ hưu bạch ngọc quả thực có vết thương, mà vết thương này rất sâu.
Nó mới gặp tai nạn đổ máu.
Vết thương được chữa khỏi, tỳ hưu bạch ngọc như có linh tính, nó còn cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn với Bạch Hoắc Hương.
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng người nói chuyện, bảo tỳ hưu bạch ngọc xử lý họ như cách làm trước đó.
Nhưng tỳ hưu bạch ngọc do dự, không chịu làm theo.
Người nọ sẵng giọng, dường như tỳ hưu bạch ngọc rất sợ hãi, bỗng chui vào hang động này, như muốn bảo vệ họ.
Trình Tinh Hà và ta nhìn nhau, trong lòng đều rõ ràng, người bảo tỳ hưu bạch ngọc ăn người chính là thi giải tiên.
Ta quan sát thì phát hiện tỳ hưu bạch ngọc ngoại trừ rất sợ Thất Tinh Long Tuyền của ta hình như còn kiêng dè lão Tam, lão Tam vừa lại gần là nó lập tức cách xa lão Tam ra.
Đúng rồi, hễ là sinh vật không phải nhân loại, một khi chạm vào lão Tam sẽ bị khắc, theo suy đoán của ta, có khả năng là tối hôm đó tỳ hưu bạch ngọc bắt được lão Tam, gặp phải biến cố nào đó khiến đôi mắt bị thương, vì vậy mới ném văng lão Tam ra.