Chương 508: Đoàn Tụ
Ta suy nghĩ cẩn thận, hình như lúc trước huyết bạt quý phi cũng sờ vai lão Tam, chẳng lẽ nàng xui xẻo bị nhốt lại lần nữa là bởi vì chạm vào lão Tam dẫn đến vận khí suy giảm?
Trong chuyến đi lần này, báu vật khác thì ta không dám nói chứ lão Tam thật sự giống như chí bảo phòng ngừa tà ma cả trong nhà lẫn khi đi du lịch, hắn và Trương Vĩ Lệ đúng là một cặp trời sinh, một người khắc nhân loại, một người khắc phi nhân loại.
Ngẩng đầu nhìn nơi này, ta nhận ra ngay, đây là mắt phong thủy của Chu Tước cục, chắc chắn chậu châu báu ở chỗ này.
Nhưng mà...Ở đây cũng không có tung tích của chậu châu báu!
Bạch Hoắc Hương bắt đầu chữa thương cho Hắc Bạch Vô Thường, ta bèn hỏi Ô Kê ở bên cạnh:
“Có tìm được nhóm Đỗ Hành Chỉ không?”
Ô Kê nhìn quanh, rồi đè thấp giọng, nói:
“Sư phụ, đúng là tìm được rồi, có điều...Chỉ sợ không phải tin tức tốt.”
…
Ta thầm lo lắng:
“Có ý nghĩa gì?”
Ô Kê chỉ vào một vị trí và nói:
“Câu đồ này có nghĩa là nhóm Đỗ thiên sư từng đến đây, nhưng gặp rắc rối, Đỗ thiên sư xảy ra chuyện rồi.”
Câu đồ là hình bát quái, bị hủy làm đôi.
Chẳng lẽ nàng...Bị thi giải tiên làm hại?
Ta đang định nói chuyện, bỗng nhiên ngực đau nhức nhối, không chịu được mà phải ngồi xổm xuống, đau đến mức không thở nổi.
Bạch Hoắc Hương phát hiện, lập tức vén áo của ta lên, rồi nàng cau mày.
Ta cúi đầu nhìn thấy sợi dây đỏ đã chạm đến phần dưới của trái tim.
Trình Tinh Hà cũng trông thấy, mặt hắn tái nhợt:
“Dẫn linh châm…”
Sắp hình thành rồi!
Lão Tam không hiểu, chỉ cảm thấy lợi hại đến kỳ lạ:
“Hình xăm của đại sư đẹp thật đây! Có phải có ý nghĩa đứng đắn đoan chính không? Mấy người trong thôn bọn ta toàn xăm hình rồng hình hổ trông tầm thường hơn nhiều.”
Vốn dĩ ta cho rằng Bạch Hoắc Hương sẽ mắng ta, nhưng nàng không nói gì, chỉ yên lặng lấy lá dành dành kim ti phượng hoàng ra xông cho ta, mặt nàng lạnh tanh.
Ô Kê sốc:
“Không phải đấy chứ, chuyện gì thế này? Sư phụ, ngươi kết thù kết oán với nhà họ Hải từ bao giờ vậy? Hải lão đầu ấy, đến cả ông nội của ta còn chướng mắt ông ta, lại dám trộm linh khí của người khác để bổ sung linh khí cho con mình. Không được, sư phụ ngươi phải chịu đựng, đợi chúng ta đi ra ngoài thì ta bảo ông nội đi tìm Hải lão đầu...”
Có thể thoát ra khỏi Chu Tước cục trước rồi tính sau.
Quả thực Hải lão đầu đáng trách, nhưng đáng trách nhất là Mã Nguyên Thu xúi giục Hải lão đầu hãm hại ta.
Nếu thật sự có thể ra khỏi đây, hết thảy thù cũ hận mới, ta sẽ thanh toán hết một lượt.
Đầu óc vận chuyển, huyệt thái dương cũng đau theo. Đúng rồi, trên người có dẫn linh châm, không thể hành khí, cũng không được tức giận.
Ô Kê vội vàng nói với Bạch Hoắc Hương:
“Ngươi nhất định phải...”
“Ồn ào cái gì?”
Bạch Hoắc Hương lạnh lùng liếc Ô Kê:
“Ta sẽ không để hắn chết.”
Ô Kê bị ánh mắt của Bạch Hoắc Hương dọa chết khiếp, há to miệng, không lên tiếng.
Trình Tinh Hà cũng đứng dậy:
“Phải nhanh chóng phá giải Chu Tước cục, chúng ta còn phải đi tìm Hải lão đầu báo thù, nhưng mà rốt cuộc chậu châu báu chết tiệt ấy nằm ở đâu?”
Vết thương của Tiểu Hắc Vô Thường nhẹ hơn Tiểu Bạch Vô Thường, hắn đã bò dậy, quan sát địa hình ở đây, nhưng rồi hắn nhíu mày:
“Chậu châu báu chẳng phải nên ở đây sao?”
Trình Tinh Hà suy nghĩ:
“Liệu có khả năng...Bị Đỗ Hành Chỉ cầm đi rồi không?”
Ô Kê vội nói:
“Không có chuyện đó đâu, Thiên Sư phủ bọn ta nhất định phải bảo vệ tứ tượng cục, Đỗ thiên sư đến là để bảo vệ nơi này...”
Đúng vậy, rốt cuộc nàng gây thù chuốc oán thế nào để mà bị thi giải tiên hại?
Và bây giờ nàng đang ở đâu? Không phải là bị tỳ hưu bạch ngọc ăn rồi đấy chứ?
Bạch Hoắc Hương nhìn tỳ hưu bạch ngọc, nói khẽ:
“Nó ở đây là do bị hại, bị người kia khống chế, chắc hẳn nó cũng khổ lắm.”
Tỳ hưu bạch ngọc được Bạch Hoắc Hương cứu, cho nên nó rất biết ơn nàng.
Không phải con người, nhưng lại có tình có nghĩa hơn con người.
Đột nhiên, tỳ hưu bạch ngọc bật dậy, nó đứng che cho bạch Hoắc Hương và thấp giọng gầm gừ với một cửa hang như đang đề phòng!
Ta nhìn theo hướng tầm mắt của tỳ hưu bạch ngọc, trái tim vọt lên tận cổ họng, thi giải tiên đã lặng lẽ tiến vào nơi này.
Tỳ hưu bạch ngọc trông thấy hắn thì giật mình, hiển nhiên nó cực kỳ sợ hắn.
Thi giải tiên không thèm liếc tỳ hưu bạch ngọc một cái mà nhìn thẳng vào ta, vẻ hứng thú trong ánh mắt càng thêm rõ ràng:
“Sao ngươi tìm được cái này?”
Tại sao ta phải trả lời hắn chứ, ta chỉ cứng cổ hỏi lại:
“Nữ thiên sư Thiên cấp đâu? Có phải ngươi…”
Vừa nghe ta hỏi Đỗ Hành Chỉ, vẻ mặt thi giải tiên trở nên âm u:
“Ngươi và nàng cùng một lứa à? Vậy thì tốt…”
Thế là sao?
Thi giải tiên mỉm cười với bọn ta:
“Các ngươi sẽ đoàn tụ với nàng nhanh thôi.”