Chương 509: Năng Lực Của Thi Tiên Giải
Ô Kê sầm mặt:
“Chẳng lẽ nàng thật sự…”
Thi giải tiên nhìn về phía tỳ hưu bạch ngọc:
“Xử lý họ.”
Tỳ hưu bạch ngọc dường như bị đánh đâm ra sợ, cơ thể khổng lồ của nó có rúm lại về phía sau, nhưng nó vẫn không làm theo lời thi giải tiên nói.
Thi giải tiên mỉm cười nhìn tỳ hưu bạch ngọc:
“Hôm nay ngươi không nghe lời lắm.”
Tỳ hưu bạch ngọc giật bắn người, nhưng trong nháy mắt dường như nó đã hạ quyết tâm, nó đứng dậy, kiên quyết che cho Bạch Hoắc Hương, như quyết tâm phải bảo vệ nàng.
Ta giật mình, hiển nhiên Bạch Hoắc Hương cũng cảm động.
Thi giải tiên lắc đầu thở dài:
“Xem ra dạo này ta quá nhân từ với ngươi.”
Nói xong, hắn giơ một tay lên chạm vào sợi dây chuyền tỳ hưu bạc ngọc trên cổ mình, khớp xương lộ rõ như dùng sức bóp mặt dây chuyền.
Cùng lúc đó, tỳ hưu bạch ngọc bỗng phát ra tiếng kêu rên kinh thiên động địa, hiển nhiên đang chịu đựng nỗi đau cùng cực!
Ta hiểu ngay, chỉ e sợi dây chuyền ấy là ký thân phù!
Thi giải tiên nhìn chằm chằm vào tỳ hưu bạch ngọc đang chìm trong sự thống khổ, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì:
“Ngươi không phải người, tình người từ đâu ra?”
Nhưng cho dù tỳ hưu bạch ngọc phải chịu đựng sự đau đớn khủng khiếp như vậy, nó vẫn kiên trì che chở cho Bạch Hoắc Hương, không mảy may di chuyển!
Lúc này thi giải tiên mới cảm thấy hơi bất ngờ, bàn tay lại siết chặt hơn:
“Đã vậy, giữ ngươi lại chỉ sợ cũng không có tác dụng gì nữa.”
Tỳ hưu bạch ngọc lại kêu rên thảm thiết, lần này nó không đứng vững được nữa, mà ngã quỵ trước mặt Bạch Hoắc Hương.
Bạch Hoắc Hương lập tức chạm vào Bạch Hoắc Hương, nhưng đây là tác dụng của ký thân phù, nàng không cứu được tỳ hưu bạch ngọc.
Lão Tam cũng nhận ra, hắn không kìm được mà thốt lên:
“Nó...Chịu khổ đến mức ấy vì bác sĩ ư?”
Trình Tinh Hà cắn răng, nói nó quả thực có linh tính, có ơn báo ơn.
Tiếng xé gió nho nhỏ hướng về phía thi giải tiên, nhưng những thứ đó không thể chạm đến thi giải tiên, như bị bức tường vô hình chặn lại và rơi xuống đất.
Châm do Bạch Hoắc Hương bắn ra.
Thi giải tiên cau mày, hiển nhiên hắn đã không còn kiên nhẫn, hắn giơ một tay lên, định đích thân đối phó với bọn ta.
Nhưng đúng lúc này, tỳ hưu bạch ngọc chịu đựng cơn đau, đứng bật dậy, che trước mặt Bạch Hoắc Hương, quyết không nhường bước!
Thi giải tiên càng ngày càng mất kiên nhẫn, hắn bóp ký thân phù, tỳ hưu bạch ngọc ngã xuống, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Ta không chịu nổi nữa, đứng ra che chở cho tỳ hưu bạch ngọc:
“Nó đưa ký thân phù cho ngươi là tin tưởng ngươi, nhưng ngươi độc ác với ký thân linh của mình quá rồi đấy.”
Thi giải tiên như thấy được trò cười:
“Ồ? Ngươi muốn che chở cho thứ này? Chẳng phải các ngươi đến để tìm chậu châu báu à?”
Đúng là bọn ta đến tìm chậu châu báu, nhưng việc này thì liên quan gì đến tỳ hưu bạch ngọc?
Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu.
Nơi này là mắt phong thủy, chắc chắn chậu châu báu ở đây, nhưng tìm mãi không thấy tung tích của nó.
Không có ở những nơi khác, vậy chậu châu báu...Chắc hẳn đã bị tỳ hưu bạch ngọc ăn, hiện tại đang nằm trong bụng tỳ hưu bạch ngọc?
Ta choáng, chẳng trách, đối với người bố trí ván cục mà nói đây là nơi thích hợp nhất, tỳ hưu không thể bài tiết!
Muốn lấy được chậu châu báu từ trong bụng tỳ hưu bạch ngọc ra, trừ phi…
Ta chưa kịp nghĩ xong, bỗng cảm thấy cơ thể như bị hất tung bởi một luồng sức mạnh cực lớn, sau một tiếng nổ vang là cơn đau kịch liệt ở sau lưng, rồi ta ngã văng ra xa.
Đây là năng lực của thi giải tiên...Không nói đến việc trên người ta có dẫn linh châm, nếu không có dẫn linh châm thì chắc chắn ta cũng không phải đối thủ của hắn!
Những người khác cũng không khá hơn ta là nhiêu, không một ai có thể đứng lên được!
Ngoại trừ Bạch Hoắc Hương được tỳ hưu bạch ngọc bảo vệ.
Thi giải tiên đi về phía ta:
“Ngươi không giống người bình thường, nói cho ta biết, ngươi họ gì, quê quán ở đâu?”
Đang yên đang lành ngươi điều tra hộ khẩu làm cái gì?
Ta định rút Thất Tinh Long Tuyền, nhưng Bạch Hoắc Hương lớn tiếng hô:
“Ngươi không thể hành khí nữa!”
Không hành khí thì chờ chết à?
…
Không chỉ tay, mà huyệt thái dương, ngực, đan điền, tất cả đều cực kỳ đau đớn,
Có lẽ đây chính là cảm giác bị vạn tiễn xuyên tâm.
Ta cảm nhận được hắn đang lại gần mình:
“Ta hỏi ngươi lại lần nữa, họ của ngươi, quê…”
Không biết vì sao, ta bỗng gào lên:
“Dù sao ta cũng không họ Ngụy, không phải người Kinh Nam, cũng không cần xuất gia!”
Nói xong, ta nhận thấy áp lực trước mặt mình thình lình biến mất, ta mở mắt ra, thấy vẻ mặt của giải thi tiên thay đổi:
“Ngươi biết chuyện nhà họ Ngụy bọn ta?”
Không thể coi như biết, chẳng qua là đoán ra được, nhưng vận may của ta bắn ngược thật rồi, vậy mà lại đoán đúng.