Chương 534: Hoang Tưởng
Ta lấy điện thoại ra tìm kiếm, quả nhiên, mấy chuyện này nhìn như không hề liên quan đến nhau, nhưng đều có một điểm chung, đó là trước khi xảy ra chuyện, họ đều đang gặp vận đỏ.
Cổ phiếu của người phụ nữ chết đuối sinh lời cao, người phụ nữ cởi quần áo vừa mới quen với một chàng trai tuấn tú nhà giàu, người đàn ông nhảy lầu vừa thăng chức, lẽ ra họ đều có cuộc đời tốt đẹp, nhưng không biết vì sao lại thành ra như vậy. Mọi người trên tieba của thị trấn đều nhất trí cho rằng môi trường sống bây giờ không tốt, áp lực quá lớn, họ đều mắc bệnh trầm cảm.
Những chuyển kiểu này xảy ra là trầm cảm lại bị réo tên lên gánh tội.
Mà kể ra cũng đúng, lúc trước Tiêu Tương còn ở dưới mặt đất Cửu Long Áp Đỉnh, thị trấn gió êm sóng lặng, không có chút sóng gió gì, thế mà Tiêu Tương vừa đi ra ngoài với ta là nơi đâu cũng đầy uế khí, những thứ bị trấn áp đã lâu nay đi ra tác oai tác quái.
Huống chi Thiện Sư phủ vốn đã thiếu người, còn phải cử Đỗ Hành Chỉ đi tìm ta, hoàn toàn không có thừa tinh lực quan tâm nơi này.
Quả thực thuận tiện cho ai thừa dịp kiếm lời vào lúc này.
Thảo nào Thiên Sư phủ ngăn cản không cho phá tứ tượng cục.
Mà chuyện này ít nhiều gì cũng liên quan đến ta, không thể trơ mắt nhìn thị trấn bị những kẻ gây rối ấy phá hoại được.
Nhân cơ hội này phải tranh thủ kiếm công đức.
Đã lâu ta không vào nhóm chat của lớp, bây giờ lấy điện thoại ra xem, thấy trong nhóm chat vô cùng náo nhiệt, ai ai cũng bàn về chuyện nuôi Kuman Thong.
Đặc biệt là mấy cô bạn đều đang xúm lại trò chuyện với Trương Mạn, có một người kết hôn với cậu ấm lăng nhăng giờ vô cùng bất mãn với hôn nhân:
“Hầy, Mạn mạn, Kuman Thong lần trước ngươi đặt đã đến chưa? Chồng ta đã không về nhà hơn một tháng rồi, cứ thế này thì chút tài sản của nhà bọn ta sẽ bị hắn mang hết đi cho con hồ ly tinh kia mất!”
Trương Mạn gửi một sticker gấu trúc lầy lội với biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác:
“A, ngươi nói là Kuman Thong cải thiện quan hệ vợ chồng, phòng trừ kẻ thứ ba đúng không? Tiên sinh của bọn ta đang gấp rút chế tạo rồi, yên tâm đi.”
Còn có một cô bạn học lấy chồng thuộc nhóm được bồi thường do nhà ở bị phá dỡ, ngày ngày đi club, mắc bệnh truyền nhiễm không thể miêu tả:
“Mạn Mạn, ta nữa, ta nữa! Tháng trước ta lại bị khám ra dương tính, không thể để cho chồng ta biết được, ngươi mau chóng tìm cho ta Kuman Thong giữ bình an đi, khẩn cấp!”
CMN, chuyện này mà còn phải tìm Kuman Thong, thật sự xem như nuôi Kuman Thong là có thể trị bách bệnh à?
Trương Mạn vui vẻ đăng sticker đếm tiền thông dụng, còn nói đang tuyển đại lý, trích hoa hồng cao linh tinh. Ta nhìn giá suýt nữa nhồi máu cơ tim, một con Kuman Thong một trăm nghìn, không trả giá.
Tất nhiên An Gia Dũng cũng vào hóng chuyện, hắn cười hì hì hỏi bà chủ Trương phát tài rồi, Trương Mạn đăng sticker gật đầu, còn nói phải nhờ ông chủ giúp đỡ.
An Gia Dũng nói tiếp:
“Bây giờ mọi người càng ngày càng thông minh hơn rồi, không vô tri như trước kia, đi tin những kẻ lừa đảo như Lý Bắc Đẩu, trên đời này những thứ tốt mới có thể tồn tại đến cuối cùng, để những tên ngu như thế ở nhà hoang tưởng một mình đi.”
Hoang tưởng cái đầu ngươi.
Tên khốn này, lúc đi học chuyên bắt nạt ta, bây giờ còn muốn phá cần câu cơm của ta, không được, thù này nhất định phải báo.
Thế là ta chụp màn hình những người chết oan uổng đăng lên nhóm chat, còn nói thêm một câu, những người này đều nuôi Kuman Thong ở chỗ các ngươi đúng không? Xem ra nuôi Kuman Thong tốt thật, chẳng qua là cần bỏ mạng ra nuôi.
Nhóm chat nổ tung chảo, kết quả lại không phải là sợ hãi, trái lại tất cả họ mắng ta, nói ta còn không biết xấu hổ chường mặt ra?
Ta chẳng hiểu ra sao, ta vụng trộm với vợ ngươi hay sao mà lại phải xấu hổ?
Ta nhìn kỹ mới biết trong khoảng thời gian ta rời khỏi phố mua sắm, An Gia Dũng tung tin vịt về ta, nói ta lừa dối người này người kia, người ta cùng nhau đi tìm ta đòi quyền lợi, ta chạy trốn.
Mà ta ở trong núi không có tín hiệu, không biết trong nhóm chat nói những gì, họ thấy ta không lên tiếng thì ngầm thừa nhận ta thật sự là một kẻ lừa đảo đang chạy trốn.
Đúng là đặt điều dễ, thanh minh khó, ta tức muốn ứa gan. Những người này cũng chẳng khác gì, cả ngày mơ mộng hão huyền, muốn một bước lên trời, không biết luật nhân quả à?
Thấy mình bị họ mắng té tát, cũng không đáp trả được, bỗng nhiên Hòa Thượng nhắn tin cho ta, hỏi ta về rồi à? Bây giờ hắn sẽ đến cửa hàng tìm ta!
Ta còn đang định hỏi hắn có chuyện gì, hắn không trả lời, có lẽ đang bận lái xe.
Đúng rồi...Ta sực nhớ ra, chẳng phải nhà của Mã Nguyên Thu và Hòa Thượng là thế giao sao? Nhân dịp này ta phải hỏi hắn về Mã Nguyên Thu.