Chương 535: Ma Đội Mũ Da
Quả nhiên, một lát sau, Hòa Thượng phi xe điện đến, còn đội mũ bảo hiểm màu vàng của Meituan.
Hắn cháy đen, cứ như đi giao hàng suốt mùa hè vậy.
Ta trợn tròn mắt:
“CMN, Tiểu Hòa tổng, sao ngươi lại trông thế kia? Trải nghiệm cuộc sống à?”
Hòa Thượng lắc đầu:
“Trung tâm thương mại làm ăn bết bát, trong túi không có một đồng, việc nhỏ thôi, Hòa Thượng ta sớm muộn gì cũng phải cô độc chiến đấu với đàn sói, tiếu ngạo sa trường ta xưng vương.”
Xuất phát điểm của ngươi tốt đấy, nhưng việc chuyện này không hợp lý, âm trạch của nhà Hòa Thượng là “mỹ nhân bụng to” hiếm có, con đàn cháu đống, tiền tiêu không hết, lúc trước ta đã xem phong thủy cho hắn rồi, bây giờ là thế nào.
Ta cẩn thận vọng khí cho Hòa Thượng, nhận ra ngay lần này khác với lần trước, chuyện lần này xảy ra do dương trạch.
Cung Tài Bạch của Hòa Thượng dính một luồng hắc khí, hắc khí ăn mòn cả chóp mũi, chứng tỏ tình hình của hắn bây giờ xấu đi hoàn toàn là do có người dùng tà pháp giở trò ở nơi hắn ở.
Chẳng lẽ...Ta cau mày, trước đây An Gia Dũng nhận ra Hòa Thượng giúp ta về mọi mặt, thế là hắn nhân lúc ta không ở thị trấn, ra tay với Hòa Thượng?
Lửa giận bùng lên trong lòng ta, đặt điều hãm hại ta thì thôi đi, lại còn dám động đến bạn thân của ta, ta thấy tên An Gia Dũng này không muốn sống nữa đây mà.
Vì thế ta định đi xem chỗ ở của Hòa Thượng ngay bây giờ, để xem rốt cuộc ai động tay động chân, theo lời Hòa Thượng nói, tìm một con đường mới, tàn nhẫn với kẻ địch.
Nhưng ai ngờ Hòa Thượng lại lắc đầu:
“Chuyện khác không vội, ngươi về rồi thì ta có việc muốn nhờ ngươi.”
Thì ra, sau khi Hòa Thượng gặp xui xẻo một lần nữa, hắn lại rơi vào cảnh không có nơi kiếm sống, chạy trốn khắp nơi trốn nợ, có thể nói cuộc đời thăng trầm, lần trước ta giúp hắn, lần này người giúp đỡ hắn là một ông chú không thân quen.
Lúc trốn nợ, hắn không có nơi để ăn cơm, thùng rác sau bếp của một nhà hàng luôn có đồ ăn, hắn bèn đến đó trộm gà Cung Bảo còn thừa. Có khách hàng tạo nghiệp, khi ăn chỉ ăn mấy miếng là vứt đi.
Ngày hôm đó mưa to, hắn đang ăn vụng, một ông chú thở dài, nói ngươi vào ăn đi.
Hòa Thượng lắc đầu, nói sợ làm bẩn nhà hàng.
Ông chủ thấy thú vị, nói rằng không ai chê, nhà hàng này là của ta.
Ông chủ ấy rất giống Hùng Bá trong Phong Vân, từ đó Hòa Thượng luôn gọi đối phương là Hùng Bá thúc.
Hùng Bá thúc tự mình làm cho hắn hai món xào, hỏi rõ ngọn ngành thì lắc đầu, nói Hòa Thượng xui xẻo quá, nếu không chê thì có thể trốn ở nhà hàng của hắn một thời gian.
Hòa Thượng vô cùng biết ơn, nhưng không muốn ăn uống chùa, bèn giúp người ta đi giao thức ăn.
Nhưng dạo này hắn nhận ra sắc mặt của Hùng Bá thúc không được tốt, hỏi ra mới biết Hùng Bá thúc gặp chuyện rắc rối: Đang yên đang lành, tự dưng nhà họ bắt đầu bị ma ám.
Không chỉ bị ma ám, việc kinh doanh đồng thời cũng xuống dốc, nhất định có gì đó kỳ quặc.
Hòa Thượng là kiểu người nhận được ơn huệ nhỏ thì sẵn sàng trả ơn gấp trăm lần, hắn đang nghĩ khi nào ta về thì bảo ta đi xem, kết quả hôm nay ta về đây rồi.
Ta bèn bảo hắn nói, bị ma ám là thế nào?
Hòa Thượng suy nghĩ rồi mới nói:
“Đó là một tên đội mũ da, ma đội mũ da.”
Ma đội mũ da? Lần đầu tiên ta nghe đến loại ma quỷ này.
…
Hóa ra Hùng Bá thúc sống ở tầng trên của nhà hàng, tối hôm đó nghe thấy động tĩnh dưới tầng, sợ có trộm bèn xuống dưới xem xét, rồi hắn trông thấy một bóng người đen đen lục lọi trong bếp.
Hùng Bá thúc nghĩ thầm, dạo này thịt lợn tăng giá, thành ngoại tệ mạnh, chắc hẳn người này đến ăn trộm thịt lợn đây mà.
Vì vậy, Hùng Bá thúc cầm lấy cây lau nhà lặng lẽ lại gần, định bắt người nọ lại.
Tối đó trăng rất sáng, ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua lỗ thông gió vào trong nhà bếp, Hùng Bá thúc bỗng phát hiện, người này ăn mặc rất kỳ lạ: Tuy đã đầu thu nhưng thời tiết vẫn còn nóng nực, thế mà người nọ lại mặc áo da, càng lạ hơn nữa là đối phương đội một chiếc mũ da rất cao.
Chiếc mũ da ấy không phải kiểu hiện đại, mà giống mũ của thợ săn trên núi Trường Bạch thời xưa, chống lạnh cực tốt, nhưng mùa này đội thì nóng chết người.
Hùng Bá thúc nghĩ người này ranh mãnh thật, sợ bị camera quay lại nên mới ăn mặc kiểu này, bất chấp nguy cơ bị rôm sảy.
Nhưng đột nhiên Hùng Bá thúc phát hiện, người này rõ ràng mở tủ lạnh nhưng lại không trộm thịt lợn, mà cứ lục tìm trong chạn, giống như đang tìm thứ gì khác.
Thời buổi này có rất ít người thanh toán bằng tiền mặt, hầu hết đều sử dụng phương thức thanh toán điện tử, người này muốn trộm tiền thì cũng chẳng được ấy chứ.
Hùng Bá thúc nghĩ không ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, vì thế hắn vung ngang cây lau nhà về phía người nọ.