Chương 536: Tìm Đồ
Hùng Bá thúc thường xuyên tập các thiết bị thể dục trong công viên, hắn khá tin tưởng vào lực tay của mình.
Nhưng không ngờ, người kia ăn một gậy, loạng choạng nhào về phía trước, mũ da trên đầu rơi xuống, Hùng Bà thúc đang định nhìn xem hắn trông ra sao, kết quả vừa nhìn rõ, tức khắc gào lên: Sau khi mũ rơi thì không thấy đầu của người này đâu.
Hơn nữa, “người” đó còn quay người lại, đối diện với Hùng Bá thúc và đi từng bước về phía hắn.
Cuối cùng Hùng Bá thúc không chống đỡ được, ngã quỵ xuống đất, cho đến sáng hôm sau nhân viên đến làm, hắn mới được phát hiện. Mọi người cảm thấy hắn mộng du.
Hùng Bá thúc mở mắt ra, nhớ lại chuyện hôm qua, cơ hồ cũng tưởng mình mộng du, nhưng tận mắt thấy nhà bếp hỗn độn, quả thực giống như có người vào lục tìm, bấy giờ mới cảm thấy lo sợ.
Hắn kể lại chuyện xảy ra tối qua, các nhân viên không tin, cứ nói là hắn xem nhiều phim kinh dị quá: Không tin ngươi tự đi kiểm tra xem, nhà bếp của chúng ta không mất gì cả.
Hắn nghĩ thầm, không đúng, lẽ nào chuyện tối qua thật sự chỉ là một giấc mơ?
Mà kể cũng lạ, bắt đầu từ hôm đó, nhà hàng làm ăn sa sút dần, bình thường nguyên liệu nhập về có thể hết ngay trong ngày, nhưng từ hôm đó trở đi, tất cả nguyên liệu đều còn thừa, ngay cả khách quen mấy chục năm cũng không tới nữa.
Hùng Bá thúc khó hiểu, bèn đi hỏi khách hàng cũ, bọn họ cũng không nói ra được nguyên nhân, chỉ bảo dạo này mình không muốn đồ của nhà bọn họ nữa, có lẽ ăn lâu nên không còn cảm thấy mới lạ nữa.
Nhưng ăn cơm không giống xem phim, chẳng phải càng quen thuộc mới càng muốn đến sao?
Mở nhà hàng bao nhiêu năm nay, Hùng Bá thúc chưa từng gặp phải tình huống này. Hắn lựa chọn đầu bếp, lựa chọn nguyên liệu đều rất tỉ mỉ, luôn luôn cẩn thận, không thể nào ngờ được lại có ngày rơi vào cảnh không buôn bán được.
Khách quen không đến, khỏi phải nói khách mới, trước cửa người đến người đi mà không một ai bước vào ăn cơm, mà đã nghèo còn mắc cái eo, mãi mới có một người vào nhà hàng, đèn cồn của món mao huyết vượng phát nổ, thế là phải bồi thường tiền thuốc men cho khách.
Mấy việc này làm Hùng Bá thúc lo lắng gần chết, nghĩ lại chuyện này có phần quỷ dị, mà bây giờ, buổi tối thỉnh thoảng vẫn xuất hiện âm thanh lục lọi ở dưới nhà, nhưng Hùng Bá thúc không dám xuống xem.
Hắn kể với Hòa Thượng, Hòa Thượng nghe xong thì nhớ kỹ, cảm thấy chuyện này tương tự với sự cố xui xẻo hắn trải qua, bèn nghĩ đợi ta về nhất định phải bảo ta đi giúp.
Tìm đồ...Sẽ là thứ gì?
“Ta thấy chắc hẳn là đang tìm đầu đấy!”
Ông chủ tiệm đồ cổ xen mồm:
“Trước kia ta từng nghe, ở cửa Thái Thị của Đế Đô có một hiệu may, một hôm nọ những người chủ trương cải cách thời ấy bị chém đầu, ngay đêm hôm ấy chủ hiệu may nghe thấy có người gõ cửa, muốn mượn kim chỉ khâu đồ, ngày hôm sau thấy bên ngoài ầm ĩ, ra xem, thi thể không đầu bị bêu trước công chúng được khâu lại đầu bằng kim chỉ! Thi thể đó còn ôm khay đan của hiệu may trước ngực!”
Hòa Thượng nghe xong thì mặt tái nhợt, hắn lẩm bẩm:
“Không phải chứ...Thật sự là đang tìm đầu ư? Nhưng vì sao hắn lại vào nhà hàng tìm đầu?”
“Nhà hàng các ngươi có bán thủ lợn không?”
Trình Tinh Hà bưng bát chè ngồi xổm cạnh Hòa Thượng, không biết đã nghe bao lâu:
“Chưa biết chừng là con lợn chết oan nào đó.”
Lợn cái đầu ngươi ấy, nếu là như thế thật thì dân bán thịt dẹp tiệm cả đi.
Hòa Thượng vội nói:
“Tiếp tục như thế, ta thấy Hùng Bá thúc càng ngày càng ủ rũ hơn, nếu ngươi rảnh thì qua xem thử, nhà hàng là tâm huyết cả đời của hắn, nếu thật sự không làm ăn được nữa thì hắn...A, đúng rồi, Hùng Bá thúc kinh doanh nhà hàng nhiều năm, nếu lo được thì quà đáp lễ kiểu gì cũng phải năm chữ số.”
Ta còn chưa gật đầu thì Trình Tinh Hà đã sán lại:
“Tiền cọc vào tay, có ngay dịch vụ.”
Hòa Thượng nghe xong thì khó xử, hắn đi vội nên không mang tiền, ta đẩy đầu Trình Tinh Hà ra, nói không sao, bây giờ ta đi xem cho ngươi.
Ách Ba Lan thấy có mối thì vui lắm, cũng theo ra, Hòa Thượng quay đầu lại, trông thấy Ách Ba Lan thì nhìn không chớp mắt.
Nếu có nhạc nền ở đây thì chắc chắn sẽ là bài “Túy Xích Bích”: Chỉ bằng một ánh mắt, ta biết đã gặp đúng người.
Hòa Thượng dậy thì muộn, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ, cứ như chưa tiến hóa hết, sau khi lên chức Tiểu Hòa tổng thì có không ít cô nàng mặt hot girl bám theo hắn, nhưng chưa thấy hắn thích cô nào.
Kết quả, Ách Ba Lan bây giờ không thèm che giấu gì cả, nói thẳng:
“Ca, xong việc ta muốn ăn cua to.”
Trình Tinh Hà đẩy đầu hắn:
“Mấy đứa con trai lớn như ngươi đều muốn làm lớn bụng người khác, vậy mà ngươi chỉ muốn làm lớn bụng của mình.”
Tức khắc mặt Hòa Thượng xanh mét, có lẽ trong hơn hai mươi năm cuộc đời trúng tiếng sét ái tình lần đầu tiên mà lại vỡ mộng ngay tại chỗ, ta cũng cảm thấy tội nghiệp cho hắn.