Chương 541: Rối Gỗ
Con rể bực mình đẩy bà bầu ra, hắn nhìn bọn ta, như nghĩ ra ý gì đó, bèn thì thầm với cô con gái, còn nháy mắt với bọn ta.
Con gái nghe xong thì không vui, hùng hổ đi về phía bọn ta, chỉ vào mặt ta và mắng:
“Chồng ta bị bỏng là do ngươi đúng không? Bây giờ các ngươi cút đi cho ta!”
Nàng vừa lại gần là ta phát hiện tròng trắng của nàng cũng có vết bầm, chắc chắn trong khoảng thời gian này nàng cũng chạm vào thứ gì không sạch sẽ.
Hơn nữa, ba mệnh đăng trên người nàng dập dờn như sắp tắt, sắp tới nàng chắc chắn sẽ phải trải qua kiếp nạn nào đó.
Bọn ta không muốn so đo với phụ nữ, bà bầu chửi bọn ta là bọn lừa đảo, đến đây lừa đảo ăn chùa, nàng còn muốn đập bàn.
Ách Ba Lan cầm bát muốn ném, ta nhanh chóng giữ hắn lại, Ách Ba Lan mà ra tay thì chẳng phải là một thi hai mệnh?
May mà Hùng Bá thúc đã đến, giữ con gái lại, mắng nàng lại phát điên gì nữa?
Con gái uất ức nói bọn họ bắt nạt chồng mình, nếu không ra mặt cho Tiểu Trương thì nàng còn xứng làm vợ người ta sao?
Tên họ Trương thấy thế, sợ liên lụy đến mình, bèn chạy trốn.
Hùng Bá thúc gọi nhân viên đón tiếp đến đưa nàng đi, đây không phải là nơi nàng nên ở.
Ta suy nghĩ, gọi nàng lại:
“Ta hỏi ngươi mấy việc.”
Con gái trừng ta:
“Ngươi bắt nạt chồng ta, ta thề đời này không đội trời chung với ngươi…”
Nói rồi còn lấy bỏng ngô gần đó ném ta.
Ta nghĩ ngợi, sau đó thay đổi cách nói:
“Chuyện này liên quan đến tính mạng của chồng ngươi, ngươi không lo cho chồng ngươi à?”
Quả nhiên, nghe vậy, cô gái buông tay ra, lo lắng hỏi chồng nàng làm sao?
Ta nói chuyện này nghiêm trọng lắm. Ta hỏi ngươi, sau khi kết hôn với ngươi, chồng ngươi có hành vì nào đặc biệt không?
Con gái sửng sốt, nói rất đẹp trai, rất quyến rũ có tính không?
Ta thiếu điều hộc máu, ngươi bị cận thị thêm loạn thị cần phải đi khám mắt à?
Mãi mới hỏi ra được, thì ra tên họ Trương này có một điểm khác người: Cứ đến nửa đêm, hắn một mình đi ra ngoài, lắng nghe cẩn thận thì thấy hắn lẩm bẩm, như đang nói chuyện với ai đó.
Lâu dần, con gái phát hiện, sợ hắn bị người phụ nữ khác cướp đi, gọi điện cho hồ ly tinh, thế là lén lút đi ra xem, thì thấy tên họ Trương ngồi xổm bên ngoài, đang nắm chặt thứ gì đó, trông như một con rối gỗ.
Rối gỗ tô xanh xanh đỏ đỏ như trang điểm.
Nàng khó hiểu, nghĩ thầm, hắn đang nói chuyện với con rối sao?
Nàng bèn hỏi đó là gì, con rể giật mình làm rơi rối gỗ, quay đầu lại mắng nàng một trận té tát, nàng sợ con rể không vui nên không dám nhiều lời nữa.
Bây giờ con rể vẫn ra ngoài mỗi khi trời tối, dạo này âm thanh làu bàu mỗi lúc một lớn hơn, hình như còn khóc nữa, cứ hu hu khiến người ta đau lòng, muốn ốm ấp, dỗ dành hắn.
Xem ra không cần nghe tiếp nữa.
Ta suy nghĩ, ma đội mũ da liệu có liên quan gì đến con rể không?
Bỗng nhiên, ta phát hiện trên đầu Hùng Bá thúc có một vết tròn tròn, lộ ra một mảng da đầu, không có tóc, Hùng Bá thúc nhận ra, nói với vẻ xấu hổ:
“Lớn tuổi nên bị rụng tóc ấy mà.”
Tóc...Ta cảm thấy ta đoán ra được gì đó rồi.
Mãi mới đợi đến khi nhà hàng đóng cửa, nhân viên tan tầm, lục tục ra về, ta ngăn con rể lại, nói hôm nay có việc cần nhờ ngươi giúp đỡ.
Con rể không rõ nguyên do, theo bản năng cảm thấy kháng cự:
“Ta thì giúp được cái gì?”
Nhưng vừa đối diện với Hùng Bá thúc là con rể không dám lên tiếng nữa, đành miễn cưỡng ở lại, còn chỉ cây dâu mắng cây hòe nói bọn ta lắm chuyện.
Nhà bếp hiện tại đã được dọn dẹp sạch sẽ, ta bắt đầu vọng khí.
Nhưng ngay sau đó ta ngớ ra, lạ thật, tại sao không có thứ gì không sạch sẽ? Sao lại không thấy chút uế khí nào cả?
Ta suy nghĩ, rồi rải bột nếp lên cửa sổ và cửa ra vào.
Vốn dĩ nhà hàng đóng cửa muộn, Hùng Bá thúc cũng mệt rồi, bây giờ đã ngồi một bên gật gà gật gù, ta bảo Hòa Thường đưa hắn về phòng ngủ trước, ta ở đây nhìn xem.
Ta nói xong thì phát hiện con rể vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ hình như đang cười trộm.
Điệu cười ấy không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Trình Tinh Hà cũng đã nhận ra, hỏi hắn cười cái gì?
Hắn vội lắc đầu:
“Các ngươi nhìn nhầm rồi, ta có cười à? Có gì buồn cười đâu…”
Nói xong, hắn nhìn xung quanh:
“Nếu không cần ta làm gì thì ta cũng về nghỉ ngơi đây.”
Ta nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ hắn phải ra ngoài một mình mỗi tối theo như lời vợ hắn nói.
Vì vậy, ta dừng lại trước mặt hắn:
"Phải dùng đến."
Sắc mặt người con rể thay đổi, trộm liếc nhìn đồng hồ, sốt ruột nói:
"Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nhanh nói đi."
Ta đã trả lời:
"Vậy thì ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, làm thế nào mà ngươi có tiểu quỷ này trên người?"