Chương 554: Nhân Vật Hết Thời
Mấy người khách hiếm hoi đến đây xem xe vừa nghe thấy họ bán xe gây tai nạn mà không nhắc thì tái mặt, vội bỏ đi ngay.
Nhân viên kinh doanh môi mỏng sốt ruột, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng nói:
“Các ngươi đến phá đám à? Ai cho các ngươi đến?”
Trình Tinh Hà vội xua tay:
“Bọn ta không phải…”
Nhân viên kinh doanh môi mỏng lộ vẻ hung ác:
“Ta thấy đúng là như thế đấy!”
Nói xong nàng quay ra sau và gọi:
“Ông chủ đâu?”
Ngay sau đó, một người đàn ông béo ục ịch đi ra từ phía sau:
“Ồn ào gì thế? Văn hóa doanh nghiệp của chúng ta là dĩ hòa vi quý, hòa khí sinh tài...”
Ách Ba Lan thốt lên:
“Không phải bảo là ông chủ không có đây, họ bán đại à?”
Chỉ có ngươi mới tin thôi.
Nhân viên kinh doanh môi mỏng di chuyển xe lăn về phía hắn, hớt lẻo còn thêm mắm thêm muối, nói rằng họ không muốn mua xe lại còn dọa khách mua chạy mất.
Ông chủ nghe xong thì nhìn về phía ta, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi:
“Ngươi...Là Lý Bắc Đẩu?”
Ta ngớ ra:
“Ngươi biết ta à?”
Ông chủ giữ chặt ta, khuôn mặt bóng dầu hoan hỉ lắm:
“Ôi chao, không ngờ Lý đại sư hạ cố đến chơi, vinh dự cho cửa tiệm nho nhỏ của bọn ta quá! Lý đại sư còn nhớ ta không?”
Câu hỏi của hắn khiến ta vô cùng xấu hổ, ta quả thực không nhớ rõ.
Ông chủ béo cũng không giận:
“Lý đại sư là quý nhân hay quên! Lần trước Lý đại sư nổi danh nhờ sự kiện đất linh quy ấp trứng, ta và quản lý của Hỉ Dương Dương và Cẩm Tú Gia Viên đến tìm ngài nhờ xem phong thủy, nhưng ngài bận quá, không đến lượt ta…”
Hắn từng xếp hàng trong đám đông nghìn nghịt ấy? Lần đó có thể nói là đỉnh cao trong cuộc đời làm ăn của ta, nhưng ta mới chỉ xem phong thủy cho La giáo sư, Ô Kê đã cướp hết danh tiếng của ta rồi.
Trình Tinh Hà nghe thế thì vui vẻ, nói khẽ:
“Này, Thất Tinh, còn có người nhớ một nhân vật nổi tiếng trên mạng hết thời như ngươi à? Ngươi nhân cơ hội này làm quen với người ta, để hắn bán rẻ cho chúng ta.”
Ta chỉ gật đầu xấu ổ:
“Ngươi cũng muốn xem phong thủy?”
Nhân viên kinh doanh môi mỏng véo ông chủ béo:
“Ta đã nói với ngươi rồi, hắn đến gây sự…”
Ta đã nhận ra nhân viên kinh doanh này thật ra không phải người bình thường: Cung Điền Trạch tỏa sáng, hiển nhiên nàng cũng là chủ nhân của nơi này, tức là bà chủ.
Nhưng mà nhân trung của bà chủ nhỏ và hẹp, kết hợp với môi mỏng cằm nhọn, tạo thành tướng mạo cay nghiệt.
Mà trùng hợp thay, ông chủ trái ngược hẳn với nàng, lông mày nhạt và mềm, khuôn mặt không có đường nét rõ ràng. Hiển nhiên là một người sợ vợ, thiếu quyết đoán.
Quả nhiên, ông chủ năn nỉ bà chủ vài câu thì bà chủ mới bực bộ chuyển xe lăn đi, vừa khéo trông thấy nhân viên kinh doanh thùy tai tròn đánh ngáp, thế là lao lên đâm nàng và mắng:
“Ngươi có còn quan tâm đến công việc không hả, thế có khác nào đang bôi đen hình tượng công ty không? Thưởng chuyên cần tháng này của ngươi bị trừ một nửa.”
Nhân viên thùy tai tròn hoảng loạn:
“Triệu tỷ, con của ta sắp đi nhà trẻ rồi, ta còn phải giao học phí nữa, xin ngươi tha cho ta lần này, tháng sau hẵng trừ lương được không…”
Bà chủ lườm nàng:
“Xí nghiệp là nơi bàn chuyện tình cảm à? Ta tha cho ngươi thì ai tha cho ta? Muốn làm thì làm, không làm thì về nhà trông con đi.”
Mắt Thùy Tai Hạt Châu đỏ hoe, nhưng hiển nhiên nàng rất cần công việc này, nên không dám nói gì.
Ngáp một cái cũng bị trừ lương, đây đâu phải bà chủ, mà là bà sói thì có.
Ông chủ kéo ta lại, nói nhỏ:
“Đại sư ngươi đến đúng lúc quá, ta đang có việc cần nhờ đại sự giúp đỡ, chỉ cần có thể giúp, thì chiếc xe rởm kia…”
“Khụ…khụ…”
Bà chủ đằng hắng:
“Xe đấy 180 nghìn, ít không đồng cũng không bán.”
Ông chủ đành phải nói:
“Ta cũng vì ngươi thôi…”
Nói rồi hắn quay sang nhìn ta:
“Đại sư, ngươi xem giúp vợ ta, hình như dạo này nàng bị ma ám.”
Vừa rồi ta còn nghi ngờ về vết thương trên mặt nàng, bây giờ nghe được hai chữ “ma ám” thì thấy hứng thú ngay:
“xảy ra chuyện gì?”
Ông chủ thở dài, gọi:
“Vợ à, ngơi vén ống quần lên cho đại sư xem.”
Bà chủ hơi không kiên nhẫn, ông chủ đích thân đi đến vén quần bà chủ lên, bọn ta nhìn chân của bà chủ, tức khắc sững sờ.
Trên đùi của bà chủ có rất nhiều vết bầm tím, giống như bị ai đó véo vậy.
Trình Tinh Hà vốn không ưa bà chủ, biết rõ còn cố hỏi:
“Ơ, hóa ra bà chủ thích cạo gió à.”
“Không phải.”
Ông chủ nói ngay:
“Dạo gần đây vợ ta hình như bị ma ám, bởi vì ma quỷ quấy phá nên nàng mới không đứng lên được, đại sư, ta có mỗi người vợ này thôi, các ngươi nhất định phải giúp ta nghĩ cách!”
Bọn ta còn chưa tỏ thái độ thì bà chủ đã nổi giận trước:
“Ngươi có biết ăn nói không đấy? Ngươi còn muốn mấy người vợ hả?”
Ông chủ vội cười làm lành, sau đó lại quay sang nhìn bọn ta, xoa hai tay tỏ vẻ chờ mong:
“Trước kia vợ ta có thể chạy có thể nhảy, ta còn bị nàng đạp gãy mấy chiếc xương sườn cơ, ngươi nhìn nàng bây giờ xem, đáng thương quá chừng.”