Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 555 - Chương 555 - Rồng Komodo

Chương 555 - Rồng Komodo
Chương 555 - Rồng Komodo

Chương 555: Rồng Komodo

Bà chủ nghe ắn nói thì cực kỳ đắc ý:

“Thôi, người giỏi không kể lại công tích trước kia.”

Trình Tinh Hà thản nhiên móc ra một gói da đậu cay:

“Thì ra ông chủ là một gã M.”

Bà chủ bắt đầu phát bệnh từ đầu mùa hè năm nay.

Có một đợt ô tô cũ bị đối thủ cạnh tranh – cũng chính là An Gia Dũng – theo dõi, tìm mấy tên trộm đến quấy rối bọn họ, bà chủ sợ đại lý ô tô tổn thất gì đó nên buổi đêm ở lại trong đại lý.

Một buổi tối nọ, trong đại lý vang lên âm thanh “loạch xoạch...loạch xoạch…”, nàng bảo ông chủ dậy xem có phải có người đến không.

Ông chủ ngủ say như chết, cấu véo thế nào cũng không dậy, bà chủ nghe thấy tiếng động càng lúc càng lớn, lo cho chiếc Panamera mới nhập về, bèn cầm chổi đi ra ngoài một mình.

Nhưng bên trong đại lý trống không, cũng không thấy bóng người nào, nàng đánh bạo vào bên trong, bỗng nhiên thấy một bóng đen chui tọt xuống dưới gầm chiếc xe Panamera.

Giống như...Một thứ gì đó bò dưới đất!

Bà chủ lập tức cúi người xuống xem cái gì ở dưới gầm xe, kết quả có thứ gì đó vươn ra từ dưới đó, nắm lấy cổ chân nàng, kéo nàng xuống gầm xe.

Bà chủ sợ hết hồn, chưa kịp kêu to thì đã cảm nhận được căng chân mình bị bóp chặt, tiếp theo đùi đau nhức dữ dội, như thể xương chân vỡ vụn hết cả, khi ấy trước mắt bà chủ trắng toát, nghĩ có lẽ mình phải chết ở đây rồi.

Mà kể ra cũng kéo, trùng hợp đêm hôm đó có sấm sét, một tia sét chợt lóe lên, bà chủ thấy thứ gì đó nằm sấp trước mặt mình, đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn nàng chòng chọc.

Ngay sau đó, tiếng sấm rền vang, dường như thứ đó rất sợ thiên lôi, nó nháo nhào bò đi như một con thằn lằn lớn, rồi biến mất không thấy tăm hơi nữa.

Bà chủ biết mình gặp phải thứ tà ám, vừa sợ vừa đau, muốn bò ra ngoài nhưng hai chân nặng như rót chì, không sao nhúc nhích được, bèn gào rú gọi người trong phòng, nhưng mưa dông quá to, che lấp tiếng kêu của nàng. Đến chín giờ sáng hôm sau, nhân viên trong đại lý đi làm mới phát hiện ra nàng dưới gầm xe Panamera.

Lúc đó nàng vô cùng nhếch nhác, trông như cương thi mới bò ra từ lòng đất, trái lại còn làm nhân viên sợ đến mức lên cơ sốt.

Vì thế nàng rất tức giận, nói bảo vệ trông cửa chắc chắn có nghe thấy nàng kêu cứu, nhưng thù nàng trừ điểm chấm công, cố ý không đi ra, thế là đuổi việc bảo vệ.

Ông chủ tức tốc đưa nàng đến bệnh viện, nhưng bệnh viện khám cả buổi, nói rằng xương cốt, cơ bắp, dây thần kinh đều không có vấn đề gì, hay là bệnh tâm lý?

Bà chủ nghe xong thì làm ầm ĩ ở bệnh viện, nói bác sĩ kém cỏi, lơ là chức trách, dám mắng nàng là bệnh tâm thần, nàng phải vạch mặt bác sĩ, nhưng trái lại bị người khác quay lên Tiktok, nói nàng hành hung bác sĩ, nhờ thế còn nổi tiếng một phen.

Từ lần đó, ông chủ trằn trọc đưa nàng đi khám ở nhiều bệnh viện, nhưng đều không khám ra là bệnh gì, còn khiến nàng bị liệt vào danh sách đen của bệnh viện.

Bà chủ là người cực kỳ ương ngạnh, không tin mình mắc bệnh giống như Hawking, ngày ngày đều luyện tập đứng dậy, nhưng mà lạ lắm, mỗi khi nàng muốn bước chân thì lại cảm thấy có người ở đằng sau kéo cổ chân nàng, khiến nàng chỉ có thể bổ nhào xuống đất.

Bởi vậy mới ngã bầm dập hết cả mặt.

Cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách hay, có người nói, vợ ngươi chạm vào thứ không sạch sẽ, trúng tà, chi bằng tìm đại sư trong nghề xem cho.

Nhưng tìm vài đại sư rồi, không biết bọn họ học nghệ không tinh hay do bệnh của bà chủ quá khó chữa, bọn họ đều bó tay chịu chết, bị bà chủ mắng chửi, đuổi đi.

Thế nên ông chủ mới chạy đi xếp hàng cầu xin ta, nói đến dây ông chủ kéo tay ta, nói ta đã đến tức là duyên phận, hy vọng ta nhất định phải nghĩ cách giúp vợ hắn.

Thứ gì đó bò trên mặt đất...Đó là cái gì? Chẳng lẽ là thằn lằn thành tinh thật à?

Trình Tinh Hà cười trên nỗi đau của người khác:

“Cũng có thể là rồng Komodo.”

Ta đẩy đầu hắn ra, nhìn về phía Bạch Hoắc Hương.

Nếu đây là một loại tà bệnh thì quỷ y có thể phát huy tác dụng rồi.

Bạch Hoắc Hương lạnh lùng nhìn bà chủ, nàng nói khẽ với ta:

“Vừa rồi ta đã nhận ra thứ trên đùi nàng là oán khí. Nếu chủ nhân của oán khí không chết thì chỉ sợ chân nàng không khỏi được, thay vì khám bệnh, chi bằng hỏi xem nàng đắc tội ai.”

Ta thuật lại những gì nàng nói, bà chủ nghe xong thì trợn mắt:

“Các ngươi nói ai đắc tội người khác hả? Cả đời này ta sống quang minh lỗi lạc, không làm gì sai trái, ta đắc tội ai được? Các ngươi không có bản lĩnh thì đừng có mà nói hươu nói vượn.”

Nói dối không biết ngượng mồm, mắt của bà chủ là mắt lồi, lông mày lộn xộn, nhân trung dày và rộng, hiển nhiên là tướng mạo của người nhân duyên rất kém, đắc tội người khác còn cảm thấy mình tốt đẹp, là kiểu người ta làm sai thì sao, ngươi không tha thứ cho ta là vấn đề của ngươi.

Bình Luận (0)
Comment