Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 603 - Chương 603 - Bất Thường

Chương 603 - Bất Thường
Chương 603 - Bất Thường

Chương 603: Bất Thường

Một đêm không gặp, sát khí của nàng đã mạnh hơn rồi, chắc hắn vì biết không dễ gì ăn được sinh hồn của bọn ta, nên đi nơi khác ăn người chết, tăng sức mạnh của mình lên rồi mới đến ăn ta.

Quả nhiên, nàng nghe ta nói xong, hiển nhiên đã hơi dao động:

“Người này...Đúng là không bình thường.”

Giọng nữ ngập ngừng vang lên, nghe giống giọng ngự tỷ.

Là nữ nhân viên văn phòng.

“Đúng vậy, nhất định hắn có thể giúp chúng ta giết chết tên khốn đó!”

Giọng nói này tuy có vẻ nôn nóng, nhưng lại dịu dàng đáng yêu, hẳn là nữ sinh viên cắt cổ tay.

Đúng như ta suy đoán, tam hồn nhất thể.

Có hy vọng rồi. Ta dựng ngón cái, ra dấu OK với Trình Tinh Hà.

Nhưng ta chưa kịp yên tâm thì một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên:

“Ta không tin hắn! Hắn lời ngon tiếng ngọt vì để tiêu diệt chúng ta thôi, lúc còn sống đã bị người khác quay như dế, đến khi chết còn bị đùa bỡn nữa sao?”

Đó là một giọng nam quá khích, là lập trình viên. Xem ra hồi con sống hắn bị lừa gạt, tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Hiển nhiên lập trình viên chiếm cứ vị trí chủ đạo trong linh thể, hắn gào lên là hai giọng nữ còn lại im bặt, dường như rất sợ hắn.

Linh thể nhe nanh múa vuốt nhào về phía ta:

“Chỉ còn thiếu một...Chỉ còn thiếu một người sống nữa là chúng ta có thể trở thành Sát, ra khỏi nơi này, đi tìm Đổng Hồng Lâu…”

Thì ra kẻ thù của họ tên là Đổng Hồng Lâu?

Ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra:

“Ta chỉ nói một câu, dù các ngươi báo thù được thì có thể rửa sạch oan khiên sao? Người nhà của các ngươi có thể ngẩng đầu lên nữa sao?”

Vừa dứt lời, linh thể lập tức dừng lại trước mặt ta.

Ta biết, ta nói trúng vấn đề của họ.

Ông lão thấy ta nói dăm ba câu là thu phục được thứ này thì giơ ngón cái:

“Tiểu ca...Quả thực không phải người bình thường, giải quyết dễ như trở bàn, có phong thái của bậc đại tướng!”

Hồi đầu Trình Tinh Hà thấy ta dùng mồm mép giải quyết sự tình thì hãy còn chấn động, bây giờ hắn đã chai lì rồi, hắn biết mọi việc đến đây là kết thúc, thế nên đã móc que cay ra ăn từ bao giờ:

“Ta thấy hắn là đại tướng chém gió thì có.”

Ta nói tiếp:

“Lấy mạng đổi mạng thì có ích gì đâu, các ngươi vẫn phải gánh bêu danh là đồ nhu nhược, lừa đảo làm tiền, kẻ thứ ba thôi, muốn xả giận thì phải khiến tên khốn nạn đó công bố chân tướng sự việc từ đầu tới cuối cho mọi người cùng biết, đó mới là ý nghĩa của việc khiến hắn trả giá cho những gì mình đã làm.”

Tuy Đổng Hồng Lâu hại họ thành ra thế này nhưng vẫn không bị trừng phạt, chắc chắn hắn đã che giấu mọi việc, tiếp tục thảnh thơi làm cấp trên, tiếp tục bắt nạt cấp dưới khác, đùa bỡn nữ đồng nghiệp khác.

Để mặc loại tai họa này nhởn nhơ sống trên đời thì sẽ có thêm nhiều người gặp xui xẻo.

Quả nhiên, nghe ta nói xong, giọng lập trình viên trở nên nôn nóng:

“Ngươi thật sự có thể khiến hắn nói ra tất cả mọi việc, trả lại công bằng cho bọn ta?”

Ta đáp:

“Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần các ngươi tin ta.”

Đột nhiên tiếng gào khóc vang lên trước mặt ta, hẳn là hai linh thể nữ cảm thấy căm phẫn và oan ức về chuyện này.

Không cần nghĩ cũng biết Đổng Hồng Lâu không chỉ hại chết họ, mà hơn cả hắn còn chà đạp tôn nghiêm, bôi nhọ danh dự của họ.

Lập trình viên nghiến răng nghiến lợi:

“Bọn ta phải làm gì?”

Ta suy nghĩ rồi nói:

“Cho ta một ký thân phù, ta mang các ngươi đi tìm hắn.”

Một chiếc nắp chai bia rơi vào tay ta.

Ký thân phù này trông lạ thật.

Trên ký thân phù có ba chữ, Hoàng Lâm Mai.

Phỏng chừng là họ của ba người này.

Giúp họ giải oan, rồi còn có thể khiến một tên khốn nạn chịu báo ứng, giải quyết ổn thỏa là có thể tích góp được một lượng công đức nhất định. Người chết càng oan uổng, đồ khốn càng xấu xa thì công đức càng nhiều.

Ông lão và Trình Tinh Hà đồng thời lại gần, nhìn thấy nắp chai bia, ông lão lại giơ ngón cái lên:

“Đại sư, lợi hại quá, ngươi thật sự quá lợi hại!”

Ta xua tay:

“Đây là bổn phận của ta.”

Sau đó ta đi ra ngoài. Phải báo bình an với ông cụ ba và mọi người, đợi trời sáng thì đi tìm Đổng Hồng Lâu.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, ta nhận thấy có một luồng sát khí ở trên hành lang, chắc chắn là đám cô hồn dã quỷ chạy hết đến đây.

Chắc hẳn họ đang nhìn ta, những ánh mắt vô hình ấy khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Ông lão nói:

“Họ biết ngươi làm nghề này nên cầu xin ngươi giúp một tay thuận tiện siêu độ họ!”

Trình Tinh Hà vừa ăn que cay vừa nói:

“Ông lão nói đúng.”

Đúng rồi, những người bị con cháu xử lý qua loa rồi tiễn ra ngoài chắc chắn không được tổ chức nghi thức tang lễ đàng hoàng, thế nên nhiều người mới không thể siêu độ, vất vưởng ở trần gian, cũng có người bằng lòng trở lại luân hồi.

Vậy thì càng tốt, ta lập tức phấn khởi, siêu độ nhiều cô hồn dã quỷ thế này chẳng phải là công đức to lớn hay sao?

Với số lượng này, có lẽ có hy vọng thăng lên Huyền cấp bậc một!

Chỉ có điều...

Bình Luận (0)
Comment