Chương 604: Tiết Thu Phân
Chỉ có điều ngày mai là ngày rằm, đạo Phật có lịch ăn chay, tụng kinh niệm Phật vào ngày mùng một và mười lăm, vì thế nếu siêu độ vào thời điểm này thì sẽ có hiệu quả nhất, không chỉ họ mà cô hồn xung quanh cũng được thơm lây, công đức sẽ lớn hơn. Thế là ta bảo Trình Tinh Hà nói với họ một tiếng, có thể chờ thêm một ngày nữa không?
Nhóm người chết biết được, tất nhiên là đồng ý, nói nếu hiệu quả tốt hơn thì chờ thêm một ngày cũng không sao, dù gì họ đã đợi rất lâu rồi.
Những người chết này thật sự rất đáng thương, gia đình của họ đặt họ ở đây, chẳng quan tâm, cũng chẳng tưởng niệm, vào ngày tết Nguyên tiêu, Tết Thanh minh cũng không cúng bái, họ không có tiền giấy vàng mã, cho nên đói bụng. Vì sao họ suốt ngày ra ngoài, bởi vì họ cũng phải bôn ba vì miếng cơm manh áo như người sống.
Đôi khi, bọn ta có thể nhìn thấy vài người về muộn bị ma ám, làm ầm ĩ suốt, chỉ cần tìm thầy cúng rồi đốt vàng mã là bình thường lại ngay. Thật ra đó là do người chết đói ăn đói mặc quấy rối, hù dọa người sống kiếm chút tiền tiêu.
Vì thế nhiều người sống ở đây bị ma quỷ quấy phá.
Nhưng những người chết này cũng thỏa mãn rồi, có nơi che gió che mưa đã là kiếp trước tích đức, con cái hiếu thuận, thế còn tốt hơn là cô hồn dã quỷ bị tống vào bãi tha ma, không có nổi một chốn yên thân.
Thế mới nói con người ta hạnh phúc nhờ vào so sánh, mức độ hạnh phúc phụ thuộc vào việc ngươi so sánh mình với ai.
Về đến nhà, Hòa Thượng cũng đến rồi. Tên này ngủ say như chết, máy rung chấn không đánh thức được hắn.
Mà Đít Chai ở căn hộ 2303 cũng có động tĩnh, hiển nhiên đang đứng ở cửa nhìn trộm xem khi nào bọn ta chuyển đi, đáng tiếc hắn phải thất vọng rồi.
Ta nói với Hòa Thượng, mọi việc đã rõ ràng, ta sẽ siêu độ cho những người chết ở đây để họ vào luân hồi, sau đó dán gương lên khung cửa, đặt khay rây bột trước cửa, trong đó đựng vải đỏ, đậu đỏ, gạo nếp, vụn sắt, khiến ma quỷ không thể vào trong nhà, âm khí cũng sẽ bị chặn ngoài cửa.
Làm như thế thì cư trú ở đây sẽ không bị sao nữa.
Hòa Thượng lập tức giơ ngón cái:
“Bắc Đẩu, ngươi càng ngày càng giỏi hơn rồi đấy, không phục không được!”
Còn kém lắm, ta mới là Huyền cấp bậc hai, còn có thể tiến bộ hơn nữa.
Sau khi hoàn thành phương thuật, ta cảm thấy yên tâm, ta nghĩ chuyện của Đổng Hồng Lâu chắc hẳn cũng không khó, bèn bảo Ách Ba Lan ở nhà bảo vệ ông lão và Bạch Hoắc Hương, ta và Trình Tinh Hà đến cao ốc Thần Long.
Ách Ba La hãy còn lo lắng, nói vì sao ba linh thể không báo thù trực tiếp mà còn phải hóa Sát rồi mới đi, có phải là Đổng Hồng Lâu rất lợi hại, cô hồn dã quỷ bình thường không thể làm gì được đối phương không? Vậy thì hắn lại càng phải đi.
Ta nói ngươi đề cao Đổng Hồng Lâu quá, sở dĩ ba linh thể phải cố gắng hóa Sát là bởi vì kiến trúc ba dài hai ngắn ở đây.
Đó là hình dạng của đinh trấn hồn, sau khi người chết vào ở thì chẳng khác nào bị đóng đinh ở đây, nói một câu khó nghe là giống như tù nhân đeo xiềng xích vào chân, phạm vi hoạt động rất nhỏ, không thể đi đến cao ốc Thần Long ở phía bên kia.
Chỉ khi nào trở thành Sát mới có thể thoát khỏi “xích chân”, họ mới hoàn toàn tự do.
Bây giờ ta nhớ ra, rốt cuộc vì sao ông lão có thể nhìn thấy người chết? Trình Tinh Hà cũng muốn hỏi về vấn đề này, kết quả xuống dưới tầng thì ông lão đã khóa cửa đi ra ngoài, có lẽ là đi tranh mua trứng gà tre giá ưu đã, đành phải chờ ông về rồi hỏi.
Cao ốc Thần Long cách không xa, họ dứt khoát đi đến đó.
Hiện tại đã là tiết thu phân, mặt trời không còn chói chang như hai tháng trước, ánh nắng vàng ươm êm dịu, bãi lau dưới cầu đã bắt đầu ngả vàng, quả thực là khung cảnh mùa thu tuyệt đẹp.
Mỗi lần đi làm việc đều là đi chịu chết, lần này thì đơn giản, đưa ba linh thể đến chỗ Đổng Hồng Lâu là được. Khó có được một buổi tâm tình khoan khái, Trình Tinh Hà mua một xâu bột mì rán to ăn, miệng bóng nhẫy.
Đến cao ốc Thần Long, cao ốc này mang xu hướng công nghệ cao, trông khí thế hơn hẳn những tòa nhà cao tầng ở thị trấn bọn ta, trên bức tường kính bên ngoài dán đầy những logo thấy nhiều trên di động.
Nơi này làm ăn phát đạt thật đấy.
Trước cao ốc là cửa kính cảm ứng rất cao, kết quả không ngờ phải quẹt thẻ mới có thể đi vào đây.
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau, công ty lớn thì lắm quy củ, khó vào vậy ư?
Một người đàn ông trung niên đi ngang qua bọn ta, liếc bọn ta, thấy xiên bột mì rán trong tay Trình Tinh Hà và bộ quần áo rách rưới trên người ta, hắn khinh thường ra mặt.
Thấy người này là nhân viên làm việc ở cao ốc Thần Long, xung quanh không còn ai khác, ta đành phải hỏi thăm:
“Xin hỏi bọn ta làm thế nào để đi vào?”