Chương 629: Yêu Thai Sắp Chào Đời
Thanh khí cuồn cuộn như nước lũ sông Hoàng Hà tràn về phía này, ta chưa từng thấy linh khí mạnh như vậy bao giờ.
Trình Tinh Hà tức khắc bị hất văng ra sau, nện lên người ta, ta không đề phòng, bị hắn đâm trúng ngã lăn xuống đất.
Đến khi bò dậy, thanh khí đã biến mất.
Rồi lại nhìn xem bảo khí trong giếng Lương Thủy, CMN, bảo khí cũng mất rồi.
Chẳng lẽ...Hôi Bách Thương không tìm được đồ, bị đối phương giành trước?
Ta lập tức duỗi cổ xuống nhìn, nhưng bên dưới tối om, không thấy được gì cả.
Tóc Đuôi Ngựa vội chạy tới:
“Đại sư, thế nào rồi, tìm được chưa?”
Ta chỉ đành chiếu lệ, nói thứ đó khó tìm, còn cần thêm thời gian.
Ánh mắt Tóc Đuôi Ngựa nhìn ta tức khắc lộ vẻ không tin tưởng, nhưng hiện tại ta là hy vọng duy nhất của nàng, nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không đắc tội ta, cố nhịn không nói gì.
Trình Tinh Hà huých ta:
“Trước đó nói chắc như đinh đóng cột, giờ thì chơi quá trớn rồi nhỉ?”
Giang tổng cũng tới nơi, vội nói:
“Tiền tài là vật ngoài thân, đại sư, con ta sắp gào rách họng rồi, ngươi xem bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự phải...”
Ý của Giang tổng muốn hỏi ta chẳng lẽ phải đẻ bằng cách mổ bụng?
Từ cung Tật Ách của cậu ấm có thể thấy lần này hắn nhất định phải chịu khổ, ta đành phải bảo nàng đừng sốt ruột, để ta tìm cách khác.
Nghĩ đến Hôi Bách Thương ta lại thấy hối hận, tuy Hôi Bách Thương có năng lực đào hang, đào đồ vật không ai sánh kịp, nhưng hình như tam tỷ đã tu luyện thành tiên linh, lỡ như nó bị tam tỷ bắt được, vậy...Có phải nó lành ít dữ nhiều rồi không?
Nếu thật sự là như vậy thì ta hại nó rồi, ta có lỗi với ổ chuột con của nó.
Đợi mãi không thấy gì, thế là Giang tổng kéo bọn ta vào trong nhà.
Cậu ấm nằm trên giường, hai tay bị trói ở đầu giường. Theo lời của Giang tổng, làm thế là vì sợ hắn tự làm mình bị thương do quá đau đớn.
Ta lại cảm thấy không đến mức ấy, hắn làm hại người khác là giỏi chứ tự hại mình thì hơi khó tin.
Cậu ấm nhìn về phía bọn ta, như bắt được cọng rơm cứu mạng:
“Hai người các ngươi đến rồi, ta…ta phải làm gì bây giờ?”
Bọn ta mở to mắt nhìn bụng bầu trải đầy những vết rạn da phập phồng, giống như có thứ gì đó bên trong đang nóng lòng muốn phá xác chui ra, nhìn thôi cũng cảm thấy ớn lạnh.
Trình Tinh Hà nói với giọng điệu hết sức chân thành:
“Bọn ta có lòng nhiệt huyết và sự chuẩn bị kỹ càng, nếu có thể phá yêu thai thì tốt, còn nếu không được thì ngươi được lên chức mẹ, thế cũng coi như không tệ.”
“CMN!”
Cậu ấm nghe thế thì vừa đau vừa phẫn nộ:
“Sao hai người các ngươi không làm mẹ đi? Mẹ, mau đuổi hai tên lừa đảo này đi! Ta chịu không nổi nữa, a...”
Tiếng kêu thảm thiết, vang tận trời xanh.
Trình Tinh Hà rụt cổ:
“Thất Tinh, ngươi mau nghĩ cách đi, bằng không khoản tiền kếch xù này sẽ vuột khỏi tay chúng ta mất.”
Ta đang nghĩ đây, nhưng Hôi Bách Thương chưa rõ sống chết, không có Sư Tử Phiên Thiên Ấn không có tượng Thủy Thần, ta làm sao nghĩ ra cách gì được?
Giang tổng chỉ có thể an ủi hắn:
“Dương Dương, bọn họ là hy vọng cuối cùng của chúng ta, ngươi cố chịu...”
Nàng còn chưa nói xong hai chữ “chịu đựng” thì bụng của cậu ấm bỗng xuất hiện đầu nhọn, giống như có thứ gì đó sắp chui ra khỏi bụng hắn!
“Trời đất.”
Trình Tinh Hà thốt ra:
“Không kịp rồi.”
Một hàng máu giọt đỏ tươi xuất hiện trên trên phần bụng trắng nõn của cậu ấm, giống như sắp bị mổ bụng từ bên trong!
Giang tổng ngã ngồi trên mặt đất, mặt mày xám ngoét.
Thư ký vội đỡ Giang tổng dậy, đám hầu gái quýnh lên:
“Thiếu gia ngươi chịu đựng, chịu đựng...”
Cậu ấm gào lên:
“Các ngươi tự đi mà thử xem có chịu đựng được không!”
Chẳng lẽ...Tam tỷ thật sự may mắn...Yêu thai sắp chào đời?
Nhưng đột nhiên, ta chớp mắt, nhìn thấy một luồng bảo khí chợt lóe lên ở góc nhà.
Vầng sáng này giống hệt bảo khí của con dấu ở giếng Lương Thủy!
Ngay sau đó, một giọng nói hổn hển vang lên kèm theo những tiếng chít chít:
“Ôi trời, mấy tiên cô đó khó chơi thật đấy...Phải gọi là long tranh hổ đấu con cua nhảy, cái mạng nhỏ này của ta suýt thì đi tong...”
Hôi Bác Thương!
Bóng xám gầy nhom thình lình xuất hiện đằng sau rèm cửa vải gấm nặng trịch, hắn còn cầm theo thứ gì đó!
Ta lập tức lại gần cầm lấy thứ đó, mở lòng bàn tay ra xem, bảo khí xen lẫn tiên linh khí xuất hiện trong tay ra.
Đúng là con dấu bằng ngọc bích khắc sư tư!
Hôi Bách Thương hãy còn lải nhải:
“Ta nói này Thủy Thần gia gia, ngươi đã tìm đến Hôi Bách Thương này thì trên đời không còn ai khác có thể cướp đồ từ tay mấy tiên cô ấy...Các nàng đuổi theo ta…”
“Chó bắt chuột còn không chạy nhanh bằng họ! May mà ta tài giỏi lại dũng cảm, tìm được ống dẫn bên dưới tòa nhà này, đường ống đó đã được tu sửa bao nhiêu năm không biết mà các hướng thông nhau như mê cung ấy, ta dẫn các tiên cô vào, bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được đường ra đâu, hì hì hì…”