Chương 630: Sự Lợi Hại Của Đại Sư
Cậu ấm sắp sửa “phá xác” đến nơi rồi, ta nào có thời gian nghe Hôi Bách Thương ba hoa, ta lập tức quay người chạy về phía nhà họ Lưu, Hôi Bách Thương thấy thế thì vội chạy theo:
“À mà Thủy Thần gia gia à, dạo này ngươi làm gì mà sao lại đắc tội bọn họ thế? Cho dù thân phận của ngươi là Thủy Thần gia gia thì cũng đừng gây thù chuốc oán lung tung…”
Ta vừa chạy vừa hỏi:
“Mấy người bọn họ có lai lịch gì? Là tiên linh à?”
Hôi Bác Thương chần chừ vài giây rồi nói:
“Ta cũng không chắc, trong số những người đó người được gọi là tam tỷ đúng là có tiên linh khí, nhưng không giống với tiên linh chính thống…”
Thế là sao?
Nói đến đây thì ta đã đến cổng nhà họ Lưu, Tóc Đuôi Ngựa đang tát nhân viên an ninh, vừa đánh vừa thét lên, nếu quay video tấu hài tẩy não thì nhất định sẽ trở thành ngôi sao mới.
Tóc Đuôi Ngựa trông thấy ta đến, một tay còn giơ cao chưa kịp hạ xuống thì tầm mắt đã tia được Sư Tử Phiên Thiên Ấn trên tay ta.
Đôi mắt xếch của nàng sáng rực, nàng lập tức giật lấy Sư Tử Phiên Thiên Ấn, nhìn trái nhìn phải xác định đây là hàng thật, nàng hét toáng rồi giơ con dấu lên hôn chụt một tiếng, in dấu son đỏ chót lên con dấu. Sau đó nàng quay phắt sang nhìn ta như mãnh hổ quay đầu.
Trời ạ, không phải nàng cũng định cho ta một bạt tai đấy chứ?
Khí thế của nàng làm ta sợ hãi lùi về sau một bước, Tóc Đuôi Ngựa nắm cổ áo sơ mi của ta như bắt trộm, tiếp theo một đôi môi đỏ mọng hôn ta chùn chụt, cảm giác ấy giống như bị người ta dùng cục tẩy đóng dấu lên mặt, ta hoàn toàn chết máy.
Trình Tinh Hà cũng đuổi theo đến nơi, nhìn thấy cảnh này thì thở dài:
“Vụ này lỗ to rồi.”
“Đại sư, ngươi đúng là một chàng trai thông minh.”
Lưu phu nhân vô cùng vui vẻ, nàng lại quấn lấy ta như bạch tuộc:
“Ta cảm ơn tông chi tám đời nhà ngươi.”
Khoan, sao nghe câu này chướng tai thế!
Ta thò đầu ra ta dưới cánh tay thô to hỗn hợp mùi mồ hôi và mùi nước hoa nồng nặc của nàng:
“Lưu phu nhân, việc khẩn cấp bây giờ là ngươi phải đưa tượng Thủy Thần cho ta.”
Tóc Đuôi Ngựa hoàn hồn, nhanh chóng dẫn ta đến tàng bảo các của nhà nàng.
Khổng hổ là nhà tỷ phú, tàng bảo các của nhà họ Lưu ngang ngửa với viện bảo tàng quy mô nhỏ, cất chứa vô số món đồ quý báu, Trình Tinh Hà nhìn không chớp mắt:
“Sứ men Ung Chính, Cảnh Thái Lam...”
Tóc Đuôi Ngựa đi tìm, nàng cau mày:
“Ơ, càng sốt ruột lại càng ngu ngơ, bình thường tượng Thủy Thần để ở đây mà, sao bây giờ lại không tìm thấy...”
Ta đã nhìn thấy một luồng tà khí kỳ lạ ở gần quầy triển lãm:
“Ở bên kia!”
Tóc Đuôi Ngựa tỉnh táo lại, vỗ đầu:
“Đại sư ngươi lợi hại quá, sao ngươi biết hay vậy?”
Luồng tà khí ấy chính là nguồn gốc của tà khí trong nhà bọn họ.
Ta hỏi nàng, làm sao nàng có được bức tượng Thủy Thần này?
Nàng trả lời, tượng Thủy Thần đã ở trong nhà nàng cũng được mười mấy năm rồi. Nàng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ có người đến nhờ vả chuyện gì rồi đưa nó cho nàng, bảo là vớt được ở hồ Cửu Lý, tuy không nhìn ra được niên đại cụ thể nhưng có thể thấy là đồ cổ hàng thật giá thật.
Đến quầy triển lãm có tà khí, ta nhìn thấy được một pho tượng cao ba thước.
Khi thấy rõ diện mạo của pho tượng này, ta thầm giật mình.
Trông nó giống Tiêu Tương như tạc.
Pho tượng này cầm một món đồ rất sắc bén, giống như một vũ khí lạnh cổ xưa, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy thứ nào có hình dạng và cấu tạo như vậy, không biết nó tên là gì.
Đột nhiên, Tóc Đuôi Ngựa hình như phát hiện ra cái gì đó, nàng bỗng “ơ” một tiếng.
Ta lập tức nhìn về phía Tóc Đuôi Ngựa:
“Làm sao vậy?”
Tóc Đuôi Ngựa chỉ vào binh khí trong tay pho tượng, nói:
“Thứ này này, ta nhớ lúc trước nó không có màu gì cả…”
Pho tượng được làm bằng gỗ thanh ngân phượng hoàng, không có màu sắc, chỉ có phần nhọn của binh khí đột ngột phủ một lớp đỏ sậm, giống như nó từng đâm ai đó và nhuốm máu tươi!
Thì thế đúng rồi, tam tỷ bị thương bởi pho tượng này!
Rốt cuộc dưới hồ Cửu Lý có thứ gì mà ngay cả một pho tượng cũng bị nhiễm nhiều tà khí như vậy?
Ta vội ôm pho tượng ra.
Tóc Đuôi Ngựa hoàn hồn, đột nhiên ngăn ta lại:
“Đúng rồi, đại sư, ngươi sốt ruột như thế là muốn thứ này làm gì? Tuy nó là đồ cổ nhưng ở chỗ này của ta nó không đáng giá tiền…”
Nói xong còn kéo ta đi xem những báu vật khác của nàng:
“Không dối gạt ngươi, hôm nay ngươi đã giúp ta, nếu không tìm thấy Sư Tử Phiên Thiên Ấn thì ta không có mặt mũi nào vào phần mộ tổ tiên nữa! Thứ này không đủ lễ nghĩa, người khác biết được chẳng phải sẽ chê cười họ Lưu ta bủn xỉn sao? Ngươi xem những thứ khác đi, cứ lựa chọn tùy ý!”
Ta vội nói:
“Cái khác…”
Nhưng ta còn chưa nói xong thì Trình Tinh Hà theo bên cạnh đã vô cùng kích động, hét to:
“Được! Vậy thì cảm ơn Lưu phu nhân nhé!”
Sau đó hắn bắt đầu chạy đi tìm kiếm vật báu như chuột rơi vào vại mỡ.