Chương 631: Thứ Có Lông
Tóc Đuôi Ngựa tuy có tướng lông mày xoắn ốc, tướng tá hung tợn, nhưng cằm túi dày rộng, chứng tỏ nàng tính hào sảng, trọng nghĩa khinh tài, là một người ân oán rõ ràng.
Nếu sinh ra sớm hơn thì chưa biết chừng nàng có thể chiếm cứ một vị trí trong số những hảo hán Lương Sơn.
Tóc Đuôi Ngựa hãy còn muốn ta bỏ tượng Thủy Thần đi mà lấy thêm thứ gì khác đáng giá hơn, ta ôm pho tượng không buông tay, tình cờ thấy được cung Tật Ách của nàng, bèn hỏi hơn mười năm qua có phải thường xuyên bị bệnh không?
Mắt Tóc Đuôi Ngựa sáng rực lên:
“Đại sư ngươi thấy được cả cái này sao?”
Vậy là đúng rồi, tà khí của tượng Thủy Thần quá nặng, cũng may nó ở trong nhà Tóc Đuôi Ngựa: Tóc Đuôi Ngựa hẳn là tuổi thìn hoặc tuổi dần, lại là con nhà đại gia tộc, mệnh số cứng, lại có Sư Tử Phiên Thiên Ấn trấn trạch. Tuy vậy, tà khí vẫn có thể khiến người sở hữu bị thương, khỏi phải nói người bình thường giữ nó trong nhà, tà khí chắc chắn sẽ khiến người đó nhà tan cửa nát, giống như bức xạ hạt nhân vậy.
Bây giờ nghĩ lại, người đưa tượng Thủy Thần cho nàng lúc trước nhất định biết thứ này có vấn đề, cố ý hại nàng.
Tuy pho tượng mang đến tà khí, nhưng lúc tam tỷ trộm Sư Tử Phiên Thiên Ấn, pho tượng cảm nhớ ơn nuôi dưỡng của nhà họ Lưu, trấn trạch giúp bọn họ, thế nên mới khiến tam tỷ bị thương.
Quả thực là “vô tình cắm liễu liễu lại xanh”, thần kỳ quá. Chẳng lẽ đây cũng là vận may do Sư Tử Phiên Thiên Ấn nghịch chuyển tình thế đem lại?
Tóc Đuôi Ngựa không hiểu rõ, còn hỏi ta mấy năm qua nàng bị bệnh có phải là do bị người phụ nữ họ Giang nhà đối diện nguyền rủa không? Nói xong nàng nghiến răng, lại hỏi ta nàng mời ta hết bao nhiêu tiền, nàng sẵn sàng chi gấp đôi để họ Giang cũng phải nếm mùi đau khổ.
Ta xua tay, nói ngươi đừng lo, bức tượng điêu khắc này bị ta mang đi thì về sau ngươi chắc chắn sẽ khỏi bệnh, những việc lạ xảy ra trong nhà cũng sẽ dần dần biến mất.
Ta còn bổ sung thêm, ta không biết hai người các ngươi có xích mích gì, không thể nói bừa là ai đúng ai sai, ta chỉ khuyên một câu, nên hóa giải thù hận chứ đừng tăng thêm mâu thuẫn, thế mới có lợi cho hai nhà các ngươi.
Tóc Đuôi Ngựa nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, đúng lúc này Trình Tinh Hà hưng phấn ôm một thứ gì đó chạy lại.
Đó là một cái bình rất lớn, là sứ Thanh Hoa, nhưng hoa văn trên bình không phải là hình tùng hạc hàn mai, trái lại trông rất kỳ quái, ta chưa nhìn thấy hoa văn này bao giờ.
Nhìn kỹ thì thấy giống mặt một người, không có ngũ quan, chỉ là có một con mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy không may mắn.
Tiếp theo lại nhìn hình dạng của nó, ta biết ngay, đây là bình tướng quân! Dùng để đựng tro cốt!
Ta nói ngươi ăn no rửng mỡ à? Chọn thứ đen đủi này làm gì?
Trình Tinh Hà lắc đầu, nói ngươi thì biết cái gì, chiếc bình này là sứ Thanh Hoa nhà Nguyên, chưa biết chừng sẽ có giá trị ngang ngửa “Quỷ Cốc Tử hạ sơn”, đấu giá vài tỷ đấy.
Đúng là mở mồm là có chữ.
Tóc Đuôi Ngựa vung bàn tay to lên, nói:
“Thế có là gì, đám nhà....Các chàng trai nếu thích thì ta còn nhiều lắm.”
Ta vội xua tay, không dám nhận quá nhiều, bằng không trái lại lại thành thiếu nợ công đức của Tóc Đuôi Ngựa, đến khi trả lại thì rắc rối lắm.
Tóc Đuôi Ngựa tiễn bọn ta ra cửa, nàng còn bịn rịn, muốn mời ta làm thầy phong thủy thường trú ở nhà nàng, ta lập tức xua tay từ chối.
Bọn ta ra cửa, nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên từ nhà Giang tổng, tiếng kêu ấy khiến người ta hoảng sợ, Trình Tinh Hà tức khắc cảm thấy thấp thỏm:
“Không phải là chúng ta đến muộn, cậu ấm đã đẻ rồi đấy chứ?”
Ta vọng khí quan sát cẩn thận, dẫn Trình Tinh Hà chạy vào trong nhà.
Hiện tại khí trong nhà vẫn là hồng khí bình thường, chứng tỏ yêu thai chưa ra đời, nhưng hồng khí đã có dấu hiệu chuyển sang màu đen, yêu thai của cậu ấm sắp sửa được sinh ra.
Tóc Đuôi Ngựa nghe được tiếng kêu thảm thiết thì cảm thấy hứng thú, nhân lúc bọn ta không chú ý đã đi theo phía sau.
Đến khi vào trong nhà, ta thấy Giang tổng được đỡ đến cửa, mặt cắt không còn một giọt máu, tay chân mềm nhũn, thư ký dùng hết sức bình sinh ấn huyệt nhân trung cho nàng:
“Giang tổng, ngươi cố gắng lên, đại sư sắp trở lại rồi!”
Mắt Giang tổng lờ đờ, khi nhìn thấy bọn ta đến thì ánh mắt mới trở nên có thần, nàng bật dậy nắm lấy ta, giọng nói nghẹn ngào:
“Đại sư, sao bây giờ ngươi mới về, con của ta, con của ta hắn…”
Mùi máu tanh!
Ta không rảnh trấn an Giang tổng nữa, lập tức lao vào trong nhà, vừa vào trong đã suýt điếc tai vì tiếng kêu khản đắc thảm thiết, tiếp theo lại suýt ngã nhào vì mùi máu tanh tưởi, ta nhìn thấy bụng của cậu ấm có vết nứt, một thứ nho nhỏ muốn leo ra ngoài qua khe nứt ấy!
Thứ đó....Hình như còn có lông!