Chương 632: Tam Tỷ
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta lập tức lấy tượng Thủy Thần ra, ấn nó lên bụng của cậu ấm.
Lần này, cậu ấm lập tức kêu gào, nhưng đồng thời phần bụng nhấp nhô như sóng biển của hắn đột nhiên yên ổn lại, còn vật nhỏ cũng rụt lại về trong bụng ngay như ốc mượn hồn!
Quả nhiên, thứ trong bụng hắn cũng sợ tượng Thủy Thần giống như tam tỷ!
Có lẽ cậu ấm không còn thấy đau nữa, hắn thoi thóp ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn ta, bỗng ngoác mồm lên gào khóc:
“Hai tên khốn nhà các ngươi, vứt bỏ ta bỏ chạy, ta còn tưởng các ngươi mặc kệ ta với bụng của ta....Hu..hu…”
Trình Tinh Hà xua tay:
“Đừng nói vậy chứ, người nào không biết chuyện lại nghĩ bọn ta là cha của con hắn.”
Nhưng đột nhiên, cửa sổ sát đất lớn bị một trận gió to bật mở, giống như có thứ gì đó lao vào phòng theo cơn gió!
Cảm giác này rất quen thuộc, là thứ màu trắng khổng lồ có tiên linh khí!
Trình Tinh Hà túm ta:
“Đến rồi!”
Trong nháy mắt, ta còn chưa kịp phản ứng thì tà khí của tượng Thủy Thần trên tay ta bột phát, một tia sáng xuyên qua bầu trời đêm ngay trước mắt ta và Trình Tinh Hà.
Trong khung cảnh mông lung, dường như có một bóng người thướt tha chậm rãi bay ra từ pho tượng, vũ khí sắc bén trong tay vung mạnh, chém rách tấm màn trắng.
Bóng dáng ấy, lạnh lùng và mỹ lệ, thanh cao không dính bụi trần!
Ta thầm kích động, Tiêu Tương…
Không, Tiêu Tương thật sự vẫn đang ở hóa long địa, chắc hẳn đó là thần khí còn vương lại trên bức tượng điêu khắc khi nàng còn tại vị.
Một chút thần khí còn sót lại đã có thể khiến tam tỷ mang tiên linh khí bị thương thành ra như vậy. Ta rùng mình, rốt cuộc thực lực của Tiêu Tương thật sự mạnh đến mức nào?
Bóng người và thứ bên ngoài va vào nhau, tuy màn che màu trắng vô cùng vững chắc với ta, nhưng khi đối mặt với bóng người này, nó sụp đổ trong nháy mắt, để lộ thân hình xinh đẹp của tam tỷ.
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng trên không trung.
Là giọng của tam tỷ!
Giọng nói của Trình Tinh Hà nghèn nghẹn:
“Đây là....Thần?”
Tia sáng biến mất.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, cho dù là ta cũng chưa kịp nhìn rõ, mọi thứ trước mắt đã khôi phục sự bình yên như cũ, nếu không phải cửa sổ mở toang, ta gần như cho rằng những gì mình vừa thấy là ảo giác!
Cậu âm chỉ biết trước mắt sáng bừng lên, chứ cũng không nhìn thấy gì cả:
“Vừa rồi là chớp à?”
Hắn vừa dứt lời thì bỗng có tiếng khóc lóc bi thương vang lên bên ngoài:
“Bói toán đã đúng, ta không nên nghịch thiên....Quả nhiên gặp phải người trong tủ là kiếp số trong vận mệnh.”
…
Chỉ thấy trên thân cây có con vật lông màu nâu nhạt, lớn hơn con mèo một chút, đôi mắt đen lay láy.
Mà trên đuôi nó lại có chỗ bị trụi lông.
Trình Tinh Hà cũng đuổi theo đến đây, trừng mắt:
“Chuyện gì vậy, đại biến hoạt tiên à? Sao Hồ tiên lại biến thành như này?”
Ta bảo ngươi nhìn cho rõ, đây không phải là con gấu nhỏ, mà là Đại Ly Tử.
Đại Ly Tử cúi đầu nhìn chúng ta, bỗng nhiên quay người nằm cạnh thân cây, khóc lóc ỉ ôi.
Không chỉ như vậy...Màu xanh chói mắt lúc trước của nó đã biến mất, đừng nói là tiên linh khí, bây giờ xem ra tu vi của nó còn kém hơn Hôi Bách Thương.
Hôi Bách Thương cũng là một cái cây nhiều chuyện, đã đuổi theo kịp, cười khúc khích không ngừng:
“Đáng đời, trong đời chuyện gì cũng có, không có cũng chớ cưỡng cầu, Thủy Thần gia gia, người nhìn mông nó kìa.”
Ta cầm cái đuôi của nó lên xem, lập tức phát hiện cái đuôi của nó hơi sai sai. Đáng nhẽ ra cái đuôi bị đứt của Đại Ly Tử màu nâu đen, vậy cái đuôi màu trắng có tiên linh khí lúc trước đâu rồi?
Việc này cũng khiến ta choáng váng, chẳng nhẽ Tam tỷ đã bị sát khí của pho tượng Thủy Thần dọa sợ, nên tạo ra thế thân rồi ném ở đây?
Ta lập tức dò hỏi:
“Tam tỷ?”
Hắn bụm mặt, nhưng giọng nói vẫn không đổi:
“Ta đã thành như vậy rồi, ngươi gọi ta làm gì?”
Đúng là Tam tỷ!
Trình Tinh Hà reo lên, vội hỏi nó:
“Ngươi đúng là Tam tỷ rồi, đuôi của ngươi đâu?”
Đại Ly Tử bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm chúng ta, xoay người lại khóc lóc: “Việc này còn cần hỏi à?”
Cũng không cần hỏi. Ta nhớ ra rồi, cái đuôi màu trắng đó đã bị pho tượng Thủy Thần chặt dứt.
Cái đuôi vừa đứt đã khiến Tam tỷ tổn thương nguyên khí nặng nề, ngay cả hình người cũng không giữ được.
Ta lập tức biết:
“Chẳng lẽ cái đuôi đó...không phải của ngươi?”
Tam tỷ càng khóc càng hăng, đột nhiên lớn giọng:
“Cái này còn cần hỏi à!”
Bọn ta cũng hiểu rồi.
Hôi Bách Thương vội hỏi:
“Hừ, bảo sao ta thấy tiên linh khí không đúng. Ta còn hỏi vì sao chỉ có đuôi của ngươi là có tiên linh khí, còn mấy chỗ khác thì không có! Đầu cơ trục lợi gì đó, không phải của ngươi đương nhiên không giữ được. Thủy Thần gia gia, ta nói cho người, ta biết thứ tiên linh khí kia lấy đâu ra, là lấy trộm từ chỗ Hồ Tiên chân chính đấy!”
Tam tỷ ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, mắng Hôi Bách Thương:
“Má nó! Con chuột chết nhà ngươi, thèm bị đánh à? Ăn rồi quản ba cái chuyện vớ vẩn! Sao ngươi biết ta trộm?”
Hôi Bách Thương bĩu môi:
“Vậy ngươi nói thử xem nào, ngươi là Đại Ly Tử sao lại có đuôi hồ ly? Do tia bức xạ nên đột biến gen à?”