Chương 642: Hạ Độc
Nghi thức cuối cùng là cắt máu ăn thề, sau khi uống rượu máu xong thì ta gọi Giang tổng một tiếng chị, Giang tổng gọi ta là em trai rất thân thiết, thế là hoàn thành nghi lễ.
Đương nhiên, quan trọng nhất là Giang tổng lập tức bảo cậu âm gọi ta là cậu.
Cậu ấm và ta xêm xêm tuổi, thậm chí có khi còn lớn hơn ta, bảo hắn gọi thì hắn không tình nguyện, giống như đang nhìn mẹ mình bị bọn lừa đảo qua điện thoại tẩy não.
Nhưng thư ký ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn biết tình cảnh của mình bây giờ không còn như xưa nữa, vì thế để tránh cho phải ăn đòn, hắn vẫn gọi một cách gượng gạo:
“Cậu.”
Trước đây nhận Ô Kê làm đồ đệ, bây giờ lại nhận cậu ấm làm cháu ngoại, ta nghiễm nhiên trở thành trưởng bối rồi đấy, vì thế ta xua tay:
“Ngoan.”
Theo thông lệ thì phải đưa lì xì, Giang tổng đã đưa trước cho ta một bao lì xì dày cộp, rút vài tờ ra cho hắn là được.
Đời này cậu ấm chưa từng nhận bao lì xì nào mỏng như thế, khóe miệng hắn giật nhẹ.
Trước khi đi, Giang tổng như sực nhớ ra cái gì, nàng hỏi ta:
“Bắc Đẩu đệ đệ, ngày mai ngươi rảnh không?”
Thì ra nhà của Giang tổng là một gia tộc lớn, có nhà thờ tổ rất to, nhưng gần đây di dời mộ phần tổ tiền, nhà thờ tổ cũng mới được xây xong, theo lý thuyết tất cả con cháu phải đến nhà thờ tổ mới thắp hương cho tổ tiên, tương tự như khi vào nhà mới mọi người phải cúng nhập trạch.
Nàng muốn nhân cơ hội này giới thiệu ta cho người nhà Giang.
Long trọng như vậy sao? Có vẻ không phải việc gì khó, ta bèn đồng ý.
Giang tổng vui vẻ, sai người đưa bọn ta về.
Trên đường về, ta ôm khư khư tượng Thủy Thần. Trước đó tượng Thủy Thần chém mèo báo, tà khí đã giảm bớt, nhưng vẫn không thể khinh thường, có lẽ tài xế cầm tinh nhỏ như chuột, mèo, ngựa vân vân, vì thế pho tượng sẽ khiến người nọ khó chịu, chốc thì chảy máu mũi, chốc thì đau răng.
Điều này khiến ta cảm thấy xấu hổ, may mà Bạch Hoắc Hương lặng lẽ đâm một châm vào gáy của tài xế, dẫn tà khí đi như cột thu lôi, nhờ thế tài xế mới đỡ hơn.
Tài xế cũng đã nhận ra, luôn miệng nói cảm ơn, hắn nói trước kia nhà họ Giang cũng mời thầy phong thủy đến, nhưng không có ai lợi hại như bọn ta cả, gia chủ thật là may mắn.
Trình Tinh Hà trò chuyện với tài xế, dò hỏi lai lịch nhà họ Giang, nhưng tài xế rất kín miệng, chỉ nói nhà họ Giang là gia tộc lớn, ngành nghề nào cũng có người nhà họ, hơn nữa tất cả đều thuộc giới tinh anh.
Bạch Hoắc Hương không hứng thú với cuộc đối thoại này, nàng lạnh lùng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, xem ra không muốn để ý đến ta. Ta cả đêm không ngủ, buổi tối còn phải siêu độ người chết trong chung cư, thế là ngủ thiếp đi.
Nắng thu chiếu xuống thấu qua mí mắt, trước mắt vàng ươm, ấm áp, khiến lòng người cảm thấy yên tâm lạ thường.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy cổ tay nhói lên, ta nheo mắt, bấy giờ mới thấy rõ mu bàn tay đâm vào đâu bị thương, Bạch Hoắc Hương cúi đầu, cẩn thận chấm thuốc bôi lên cho ta, còn thổi vết thương rất nhẹ như sợ ta đau.
Hình như nàng chỉ nhẹ nhàng với mình ta.
Ánh nắng chiếu lên mặt nàng, mạ một lớp ánh kim lên hàng mi, đôi mắt của nàng trong veo và sáng ngời, dáng vẻ chuyên chú thật là xinh đẹp.
Trình Tinh Hà không phục:
“Chính khí thủy, lúc ngươi bôi thuốc cho ta thì vẩy thuốc bột lên là xong rồi mà? Tại sao lại chu đáo với Thất Tinh thế? Có phải ngươi khinh thường ta không?”
Bạch Hoắc Hương tức giận ngẩng đầu lên:
“Ngươi thì biết cái gì, ai chu đao với hắn? Thuốc này quá hạn rồi, dù sao cũng phải vứt đi, vứt trên tay hắn thì cũng có khác gì đâu.”
Nói xong nàng đè thấp giọng:
“Nếu ngươi dám nói cho hắn biết thì ta hạ độc cho ngươi câm luôn.”
Trình Tinh Hà rụt cổ:
“Không dám, không dám.”
Đúng vậy, nàng tốt với ta quá.
Không bao lâu sau ô tô đã đến cao ốc, Trình Tinh Hà chọc ta:
“Nghĩ đủ rồi ha? Dậy làm việc thôi, những người chết kia đang mong ngóng ngươi lắm đấy.”
Ta lên tiếng đáp lời, ta ước tính, số công đức này có lẽ đủ để thăng lên Huyền cấp bậc một.
Hôm nay là ngày mười lăm, không chỉ người chết trong tòa nhà của bọn ta đến để được siêu độ, mà cô hồn dã quỷ quanh cũng tập trung lại hưởng sái.
Đây có thể xem như đại công đức, sau khi siêu độ xong, dù buổi tối rất lạnh thì ta vẫn đồ mồ hôi ướt đẫm người, may mà có hành khí của Hải lão đầu hỗ trợ, cộng thêm sự giúp đỡ của Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan, bằng không thiên sư Huyền cấp như bọn ta khó có thể hoàn thành công việc khó nhằn này.
Ta thở hổn hển, cổ họng khát khô, không ngờ lại thấy một bát canh sơn dược bát trân có tác dụng bổ khí đặt ngay bên tay mình.
Ngoài Bạch Hoắc Hương ra thì không có ai biết làm món này cả, ta định cảm ơn nhưng nàng vẫn lờ ta đi, thế là ta cũng không tự dưng đi kiếm chuyện cho mình làm gì.
Nhìn ra bên ngoài, trước mắt tức khắc sáng sủa hơn nhiều, như thể thiên địa vạn vật trở nên sạch sẽ hơn, phạm vi vọng khí cũng xa hơn, màu sắc cũng rõ ràng hơn, giống như đổi sang màn hình có độ phân giải cao.