Chương 643: Miếu
Thăng cấp rồi! Huyền cấp bậc một!
Lần này có thể thấy khí màu gì đây?
Có rồi, phóng tầm mắt nhìn cảnh đêm, ta thấy tất cả các hộ gia đình đều được bao phủ bởi một màu sắc chưa thấy bao giờ.
Đó là màu xanh biếc lạnh lẽo lấm tấm, thoạt nhìn rất khó chịu, mang lại cho người ta cảm giác không may mắn. Ta mở Cấp Bậc Của Khí ra, tìm ra rồi, đó là oán khí.
Đúng vậy, người sống trên đời có rất nhiều việc không được như ý mình, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều tích lũy một lượng oán khí, người chết thì càng khỏi phải nói, nhưng nó lại rất hữu ích trong công việc của bọn ta.
Lần này siêu độ Trình Tinh Hà cũng mệt lè lưỡi, đứng dậy là chân nam đá chân chiêu như uống say, ta nhìn đầu hắn, cảm thấy mừng thay Trình Tinh Hà: Hào quang công đức đậm màu hơn, hắn cũng là Huyền cấp bậc ba rồi.
Ách Ba Lan vốn là người có cấp bậc cao nhất trong số bọn ta, nhưng bây giờ hắn vẫn dừng lại ở Huyền cấp bậc bốn, thế nên hắn hâm mộ lắm, luôn miệng nói đi theo bọn ta có lộc, hắn cũng muốn thăng cấp.
Đúng lúc này ông lão trông mộ đến. Ông lão thấy được người chết, cũng biết công việc siêu độ diễn ra thành công tốt đẹp, mang một túi đồ ăn đến cảm ơn bọn ta.
Trình Tinh Hà nghe thấy có đồ ăn thì vui mừng khôn xiết, nhưng lục túi xong thì hắn ủ rũ gục mặt xuống:
“Cháo hạt kê trứng gà nấu với đường đỏ, cho rằng chúng ta ở cữ à? Lại còn là hàng giá ưu đãi.”
Đồ dở hơi, cho ngươi ăn đã là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh.
Ông lão cũng hơi xấu hổ, nói rằng ông lão chỉ biết bọn ta tổn thương nguyên khí, biết mỗi mấy thứ này để bồi bổ cơ thể nên mua cái này.
Ta bảo ông lão đừng để ý, nhưng vừa nhìn sang thì phát hiện ông lão đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó và ngẩn người:
“Đây là…”
Ta quay đầu lại thì thấy thứ ông cụ đang nhìn là tượng Thủy Thần.
Ta lên tinh thần ngay lập tức:
“Ngươi biết à?”
Ông lão hoàn hồn, liếm môi:
“Đâu chỉ biết...Thứ này do ta vớt lên đấy! Cũng bởi sự kiện ấy nên ta mới…”
Ông chỉ vào mắt mình.
Ta hỏi ông lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có thể thấy được trên cung Tật Ách của ông lão có một vết sẹo, hiển nhiên từng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, từ đó cuộc đời của ông lão rẽ sang hướng khác, đi theo con đường không giống như xưa.
Ông lão nói cho bọn ta biết, chuyện này xảy ra mấy năm trước rồi.
Trước kia ông lão làm nghề gì thì không tiện tiết lộ, có một lần bởi vì công việc nên ông đi vào tận núi sâu rừng già.
Khi ấy ông lão vẫn còn là một người đàn ông cứng cỏi, không sợ trời không sợ đất.
Có một buổi tối ông lão nằm mơ thấy có người khấu đầu lạy mình, nói rằng hắn tên là Mao Nhất Thủ, cầu xin ông lão tha cho mình, hắn có thể trả lại một cái mạng.
Người nọ có tật ở tay trái, cánh tay rủ trước ngực.
Ông lão tỉnh dậy thì cảm thấy khó hiểu, khi ấy ông đang làm một việc rất nguy hiểm, không biết giấc mơ này là điềm dữ hay điềm lành.
Ngày hôm sau, ông lão ở trong rừng quá buồn chán, ma xui quỷ khiến làm một cái bẫy thòng lọng để xem có bắt được thú hoang nào không.
Kết quả đến khi trời sẩm tối thì nghe thấy bẫy có động tĩnh, ra xem thì thấy là bắt được một con mèo rừng rất lớn.
Mèo rừng là loài động vật hung dữ, da của nó cũng rất có giá trị, ông lão đang phấn chấn thì bỗng thấy mèo rừng nhìn mình với vẻ chờ mong, giống như quen biết mình vậy.
Ông lão khó hiểu, bèn nhìn kỹ lại, tức khắc cảm thấy dựng tóc gáy. Ông thấy chân trái đằng trước của con mèo rừng bị gãy, rủ xuống, giống hệt “Mao Nhất Thủ” trong giấc mơ đêm qua!
Mao...Tức là mèo sao?
Cho dù bình thường ông lão rất gan dạ thì lúc đấy cũng sợ đến ứa mồ hôi lạnh. Thế ra đêm qua con vật này báo mộng cho mình ư?
Bạn đồng hành của ông lão nói giết nó rồi lột dạ, có thể đổi được vài túi lương thực, nhưng ông lão không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng hốt hoảng, thế mà lại không cần mấy túi lương thực, dứt khoát thả mèo rừng đi.
Mèo rừng rơi xuống thì không tấn công con người, trái lại còn khom người cúi đầu với ông lão như nhân loại vái chào.
Bạn bè không hiểu vì sao ông lão vốn là một người tàn nhẫn, thế mà hôm nay lại nhân từ đến độ phóng sinh mèo rừng.
Đến tối, trong núi có quân địch, đánh lén nhóm bọn họ.
Bạn bè của ông lão bị bắn thủng lỗ chỗ, máu thịt văng tung tóe, ông lão cho rằng mình sắp sửa đi đời nhà mà, đột nhiên trong đêm tối ông thấy con mèo rừng què mình bắt hồi sáng.
Kể cũng lạ, khi ấy tối om giơ tay không thấy năm ngón, bây giờ ông lão cũng không nhớ rõ tại sao mình có thể trông thấy con mèo rừng ấy một cách rõ ràng trong màn đêm đen kịt.
Hắn chạy theo mèo rừng, không biết chuyện gì xảy ra thì đã rơi vào một nơi nào đó.
Nơi đó rất kỳ lạ, đến bây giờ ông vẫn không biết rốt cuộc nơi đó là nơi nào, vừa không giống như trên mặt đất vừa không giống dưới lòng đất.
Nhưng ở đấy có một cái miếu.