Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 644 - Chương 644 - Căng Thẳng

Chương 644 - Căng Thẳng
Chương 644 - Căng Thẳng

Chương 644: Căng Thẳng

Có một giọng nói nói với ông lão, trốn vào đó, đợi đến khi nào bên ngoài vang lên ba tiếng chuông thì lại chạy ra, không thể chậm dù chỉ một giây, bằng không ngươi sẽ gặp xui xẻo.

Ông lão quay đầu lại nhìn, sau lưng không có ai, ông chỉ loáng thoáng cảm thấy âm thành này có phần giống giọng của “Mao Nhất Thủ” trong mơ.

Ông lạc đường, không biết đây là đâu, đành phải nghe lời giọng nói kia trốn vào trong miếu.

Khi bước vào miếu, ông lão sững sờ, ngôi miếu này thờ một đồ vật sáng lấp lánh, có thể tỏa sáng giống như dạ minh châu!

Ông lão định lại gần nhìn xem thứ đó rốt cuộc là cái gì, nhưng đột nhiên ba tiếng chuông vang lên bên ngoài, tiếng vang đinh tai nhức óc.

Ông lão biết đã đến giờ, nhưng không kìm được sự tò mò, muốn nhìn rõ rồi lại đi, nhưng chỉ trong một thoáng chần chừ ấy, vô số đồ vật với những hình thù kỳ quái xuất hiện xung quanh và lao vào sâu trong miếu như thủy triều.

Điều này khiến ông vô cùng sợ hãi, lập tức xoay người chạy ra ngoài. Những thứ đó trông giống như ác quỷ trong miếu, ông còn có thể chạy được đã là anh hùng hảo hán rồi, người bình thường kiểu gì cũng sợ đến són ra quần.

Nhưng ông lão chạy không kịp, một con quái vật nuốt luôn ông lão, ông chỉ thấy trước mắt đen kịt.

Khi ấy ông lão cảm thấy mình chết chắc rồi, đột nhiên ông lão nghe thấy có tiếng người thở dài sau lưng mình, nói tại sao con người luôn nuốt lời?

Lại là giọng của Mao Nhất Thủ.

Một thứ gì đó bị nhét vào trong tay, mà thứ đó cũng rất thần kỳ, hình như đám quái vật rất sợ nó, lập tức nhổ ông lão ra.

Ông lão thậm chí không dám quay lại nhìn, chạy thẳng một mạch ra ngoài, đang chạy thì đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, chẳng hiểu sao lại rơi xuống nước.

Đến khi mở mắt ra, ông lão mới phát hiện mình được ngư dân bên hồ Cửu Lý cứu lên, người nọ nói ông trôi ra từ hồ Cửu Lý.

Mà thứ ông nắm chặt trong tay chính là tượng Thủy Thần.

Ông lão đang định cảm ơn thì khi ngẩng lên lại phát hiện thế giới thay đổi hoàn toàn: Rất nhiều thứ ông lão chưa từng thấy bao giờ nay lại xuất hiện trước mắt.

Người chết!

Ông lão hoảng sợ, mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự.

Còn tượng Thủy Thần biến mất từ lúc nào không hay, sau khi tỉnh lại, ông lão còn hối hận rất lâu, bảo vật lợi hại như thế mà sao mình lại đánh mất cơ chứ!

Dần dần, ông lão cũng quen với âm dương nhãn của mình, ông đổi nghề, bắt đầu hành thiện tích đức. Giống như Trình Tinh Hà, ông lão thấy nhiều người chết ám người sống, biết mọi việc có nhân quả báo ứng, rồi thấy công việc trông mộ lương cao, thế là ông làm nghề này.

Nói xong, ông lão nhìn tượng Thủy Thần và thở dài, nói đã bao nhiêu năm trôi qua, không ngờ còn có duyên gặp lại.

Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu ta, ngôi miếu ấy chẳng lẽ là miếu Thủy Thần?

Mà món đồ sáng lấp lánh ấy...Liệu có phải con dấu Thủy Thần?

Ta lập tức hỏi ông lão có biết đi đến nơi đó bằng cách nào không?

Ông lão lắc đầu, nói mình cũng từng đánh bạo đi đến đó, nhưng dù đi thế nào cũng không tìm thấy lối vào.

Cũng phải thôi, ở trong tình cảnh ấy, chẳng ai có thể nhớ rõ đường đi. Hoặc là chỉ có “Mao Nhất Thủ” dẫn đường mới có thể tìm được nơi đó.

Đáng tiếc là sau đó ông lão không còn gặp lại Mao Nhất Thủ nữa.

Chắc chắn đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tương không cho ta đi, mà những quái vật với hình thù kỳ dị ấy rốt cuộc là thứ gì?

Trình Tinh Hà huých ta:

“Nghe kể mà thấy căng thẳng ghê, ta khuyên ngươi muốn sống thì đừng nghĩ thử sức, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải tham gia buổi gặp mặt của chị ngươi đấy.”

Ách Ba Lan cũng gật đầu:

“Ca, nhiều chuyện đã được mệnh trời định sẵn, ngươi nghĩ cũng không có tác dụng gì đâu, có lẽ một ngày nào đó thời cơ đã đến, ngươi không muốn đi cũng phải đi.”

Bọn họ nói cũng có lý, chỉ mong sao mình càng ngày càng mạnh hơn, ngày đó đến sớm.

Tiêu Tương đã phải chịu đựng uất ức quá lâu rồi.

Ngày hôm sau nghỉ ngơi, ta bảo Trình Tinh Hà đưa tiền, đi mua vài bộ quần áo mới. Đi làm khách thì nên ăn diện, đó là phép lễ nghĩa tối thiểu.

Không ngờ, không nhắc tới tiền thì không sao, vừa nhắc tới tiền là mắt Trình Tinh Hà đỏ lên, hắn nhìn phòng của Bạch Hoắc Hương và nháy mắt:

“Đòi nàng ấy.”

Ta sửng sốt:

“Tại sao?”

Trình Tinh Hà trả lời:

“Ngươi không biết đâu, hôm qua nàng ghim vào châm cho thằng cháu ngoại của ngươi, lập công, nói phải được chia cho nàng một phần, giỏi lắm, lấy luôn 70%!”

Lạ thật, Trình Tinh Hà tham tài, sao giờ Bạch Hoắc Hương còn yêu tiền hơn hắn?

Bình thường nàng không giống kiểu người này mà?

Trình TInh Hà càng nói càng đau lòng:

“Thì do nàng rảnh hơi kiếm chuyện, nuôi một con tỳ hưu chứ còn gì nữa! Ngươi cũng biết tỳ hưu ăn gì rồi đấy, ăn vàng bạc châu báu! Cho dù lấy đi 70% số tiền của chúng ta thì ta thấy không đủ cho tỳ hưu ăn vài ngày. Nếu ngươi rước nàng vào nhà thì gia sản của Lý Gia Thành không đủ cho nàng tiêu.”

Bình Luận (0)
Comment