Chương 645: Lư Mạnh Háo Sắc
Ta đau đầu, thế này thì đúng là tiêu xài quá trớn.
“Khụ..khụ..”
Bỗng nhiên có tiếng ho vang lên bên ngoài.
Bạch Hoắc Hương?
Trình Tinh Hà lập tức che miệng:
“Trời ơi, chẳng lẽ nàng nghe thấy, muốn biến ta thành người câm?”
Ta mở cửa thì chỉ thấy vài túi mua sắm đặt ngoài cửa, trên mặt túi toàn là chữ, Burberry?
Quần áo trong túi rất vừa người, tất cả đều được mua theo số đo của ta.
Ta lập tức lấy ra thử, Trình Tinh Hà thấy thế thì hai mắt sáng rực lên:
“Ù uây, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ngươi mặc bộ này quả thực có giống quý công tử, có phần giống…”
Ta soi gương, tức khắc cau mày.
Đúng là quý phái thật, nhưng nhìn kỹ thì trông rất quen mắt.
Ta biết Trình Tinh Hà định nói gì, ta và Giang Thần...Càng giống nhau.
Cảm giác ấy khiến ta cảm thấy khó chịu, giống ai không giống, tại sao lại giống tên khốn ấy?
Nhưng bộ quần áo này là tấm lòng của Bạch Hoắc Hương, hơn nữa còn rất đắt, cứ mặc thôi.
Lúc đi ra ngoài, ta chân thành nói lời cảm ơn với Bạch Hoắc Hương. Quần áo ta hay mặc toàn là hàng giảm giá theo mùa bán sỉ trên thị trường, lần đầu tiên ta mặc bộ đồ đắt thế này.
Bạch Hoắc Hương quay sang nhìn ta, ánh mắt nàng thay đổi, giống như choáng ngợp vì tạo hình mới của ta.
Nhưng nàng cố gắng dằn cảm xúc trong mắt lại ngay, rồi bước lại gần chỉnh cổ áo sơ mi cho ta, mặt nàng đỏ bừng, nói nhỏ:
“Nơ phải thắt thế này mới đẹp…”
Bỗng nhiên nàng thấy lá vàng chữ “mãn” treo trên cổ đặt cạnh trái tim, ánh mắt nàng tức khắc trở nên lạnh lùng:
“Mãn?”
Ta gật khẽ:
“Đây là A Mãn…”
Nhưng ta còn chưa nói xong thì Bạch Hoắc Hương đã bỏ đi luôn:
“Ta không hứng thú.”
Gì vậy, ngươi còn chưa thắt nơ giúp ta mà!
Giang tổng gửi thiệp mời mời cả ba bọn ta đi, Ách Ba Lan không thích nơi đông người nên nhận chân trông nhà.
Bọn ta lái Cherokee, trên đường đi Bạch Hoắc Hương không để ý đến ta, thỉnh thoảng chạm mắt với ta còn nhỏ giọng nói gì đó với giọng điệu khinh thường, xem khẩu hình của nàng hình như là “đồ đểu cáng”, ta không dám hỏi, sợ bị biến thành người câm.
Không chú ý phong thủy của nơi này thì cảnh sắc khá đẹp, dọc đường thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh vệ, đưa thiệp mời ra mới thuận lợi đi qua, hẳn là lãnh địa tư nhân, hiển nhiên thế lực của gia tộc của Giang tộc rất lớn.
Nhưng ta nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu thì thấy được một chiếc xe MPV màu đen quen thuộc, đó chẳng phải là xe của Thiên Sư phủ sao?
Lại đến giám thị ta à?
Đến nơi, Trình Tinh Hà chép miệng:
“CMN, không có chỗ đỗ xe!”
Ta ngó ra nhìn và choáng luôn, nhà họ Giang này rốt cuộc giàu có đến mức nào?
Ngay cả BBA cũng hiếm, toàn là những hãng xe không biết tên, hình dạng kỳ lạ như Transformer.
Trình Tinh Hà mở cửa một cách cẩn thận:
“Nếu cọ vào xe người ta thì bán thận cũng không đền nổi đâu...CMN, tốt quá, tìm được rồi!”
Đằng trước có một chỗ đỗ xe trống.
Nhưng vừa mới lái xe đến đó thì một chiếc ô tô trông rất quái dị đã đi tới, tài xế thò đầu ra hô lên với bọn ta:
“Lùi xe lại!”
Trình Tinh Hà sửng sốt:
“Tại sao?”
“Bảo các ngươi lùi lại thì cứ lùi đi, lề mà lề mề gì hả?”
Tài xế là người nóng tính, lập tức mắng bọn ta:
“Đây là nơi các ngươi đỗ xe được à?”
Trình Tinh Hà cũng giở tính cục súc:
“Tại sao…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì tài xế đã lái xe về phía này, Trình Tinh Hà xót xe, sợ Cherokee bị đâm trúng, chửi thề một câu rồi phản xạ có điều kiện lùi xe lại, ta còn đập đầu vào cửa kính.
Tài xế ép bọn ta phải lùi lại, còn mình thì đắc ý lái xe vào vị trí trống, lại còn quay đầu lại giơ ngón giữa với bọn ta.
Sống mũi của tài xế hơi gồ lên, kiểu người này dễ nổi giận trên đường đi, chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nói trắng ra là ngứa đòn.
Trình Tinh Hà nóng máu, xuống xe tìm hắn định nói cho ra nhẽ, ta cũng đi xuống.
Có hai người bước xuống từ ghế sau, một nam một nữ, hẳn là chủ nhân chân chính của chiếc xe này.
Nam khoảng năm mươi tuổi, để râu quai nón, áo sơ mi mở phanh ra, để lộ lông ngực.
Ố..ồ, ấn đường của người này có hồng quang, chắc chắn dạo này gặp vận rủi.
Hắn thấy cách ăn mặc của bọn ta không giống hàng vỉa hè rẻ tiền thì cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc Cherokee của bọn ta, tỏ vẻ khinh thường ra mặt:
“Mua không nổi đồ đắt tiền thì đừng mua, các ngươi mặc hàng giả đến nơi này không cảm thấy mất mặt à.”
Trình Tinh Hà tức nổi phổi:
“Con mắt nào của ngươi thấy bọn ta mặc hàng giả hả?”
Gã lông ngực đó cười khẩy:
“Nhìn xe của các ngươi là biết, nào có giống đủ tiền mua hàng thật mà mặc, rốt cuộc các ngươi là…”
Người phụ nữ níu hắn, giọng hết sức nhỏ nhẹ:
“Chồng à, đừng nói nữa, người có thể đến đây đều là thân thích, kiểu gì cũng thường xuyên chạm mặt…”
Chồng? Ta còn tưởng nàng là con gái của hắn cơ.
Lông Ngực không đẹp trai, nhưng mà vợ hắn cực kỳ xinh đẹp, nhỏ hơn Lông Ngực khoảng hai mươi, ba mươi tuổi, xêm xêm tuổi bọn ta. Đôi mày điểm khói nhạt, mắt bồ câu to tròn, khí chất trong trẻo thoát tục, trông rất giống Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng bản cũ.
Nhìn kỹ tướng mạo của nàng, quả nhiên cũng là người số khổ như nàng Lâm.
Lông Ngực thấy ta nhìn vợ mình thì nổi trận lôi đình:
“Thằng nhãi lưu manh nhìn mẹ ngươi đấy à? Háo sắc, ngươi còn nhìn nữa thì có tin ta móc mắt ngươi ra không?”