Ta lấy lại tinh thần, đẩy hắn một cái hỏi tại sao không chít sớm.
Lúc này Trình Tinh Hà mới thấp giọng nói với ta:
"Ngươi thì biết cái gì, loại thường thức này cũng chỉ có loại xử nam ngây thơ như ngươi không biết, cần cha phải cầm tay chỉ dạy ngươi. Không biết một câu nói là, xuống biển đeo dây đỏ, lên bờ cắt tóc xanh hả?"
Hóa ra người đeo dây đỏ ở trên cổ chân là con gái lầm lỗi.
Tại sao các nàng phải làm như vậy chứ?
Hay là lưu truyền từ thanh lâu cổ đại.
Cổ đại là xã hội phong kiến, yêu cầu rất nghiêm ngặt về trinh tiết của phụ nữ. Trong "Liệt Nữ Truyện", phụ nữ nhà lành múc nước, nam nhân giúp nàng kéo dây thừng chạm phải tay của nàng, nàng cũng phải chặt bỏ cánh tay để chứng minh trong sạch.
Mà nữ tử thanh lâu cũng là nữ tử, bề ngoài là mua bán da thịt, nhưng có một số là bởi vì cuộc sống bức bách, trong lòng cũng sẽ ôm một chút mong đợi, hy vọng ngày sau thoát khỏi biển khổ lên bờ hoàn lương, đây chính là một đường ranh giới cuối cùng của các nàng - buộc một sợi dây đỏ ở bên hông hoặc ở trên chân. Sợi dây đỏ này tượng trưng cho lớp quần áo cuối cùng của các nàng, cũng chính là gìn giữ một chút tự tôn, bày tỏ dẫu cho mình có cởi áo nới dây lưng tiếp khách, bản thân cũng không phải là "Không có mảnh vải che thân".
Còn có một kiểu, người người đều biết, sợi dây đỏ này có thể trừ tà. Đeo dây đỏ, ngoài tượng trưng cho việc bản thân tuyệt đối sẽ không cởi lớp quần áo cuối cùng, còn hy vọng dây đỏ có thể phù hộ các nàng. Thứ nhất là phù hộ các nàng sẽ không mang thai, thứ hai là sẽ không nhiễm phải một loại bệnh nào đó.
Tuy rằng bây giờ thời đại thay đổi, nhưng phong tục này lại được lưu truyền ở trong cái nghề kia, có ý nghĩa gần giống như bùa hộ mệnh.
Hóa ra là có ý nghĩa như vậy, chẳng phải trước đây Uông Tình Tình làm nghề này hay sao?
Nhưng chuyện này lại có chút kỳ lạ - người phụ nữ lầm lỗi này hại người, quá nửa là bởi vì vướng mắc tình cảm, dây dưa với một người đàn ông thì có thể hiểu được, nhưng một người phụ nữ như cô Mai, các nàng có thể có ân oán sinh tử gì?
Trình Tinh Hà càng thấp giọng hơn:
"Ngươi nói xem, chẳng lẽ cô Mai thích nữ hả?"
Đây cũng không giống mà?
Có điều, để nhanh chóng giải quyết xong chuyện, hỏi thăm được chuyện của mẹ ta, ta ho khan một tiếng, bèn thăm dò với cô Mai một chút.
Nhưng không ngờ rằng, ta vừa dứt lời, cô Mai đã đạp chân phanh gấp, quay đầu mắng ta:
"Cái thằng nhóc khốn nhà ngươi, ngoài miệng không đeo rọ mõm hay gì, ăn nói kiểu gì vậy? Ta là người như thế nào? Ta đường đường là một doanh nhân, sao có thể quen biết loại hàng bẩn kia chứ? Ta nghĩ đến loại phụ nữ kia là buồn nôn, quen biết họ? Ta nhìn một cái còn thấy ghét!"
Ta và Trình Tinh Hà đều không cài dây an toàn, một cú phanh gấp này khiến hai chúng ta mất trọng lực giống như phi hành gia, cũng may không bay ra ngoài, đầu của Trình Tinh Ha va đập một cái, ôm đầu nói:
"Đậu má, phản ứng hơi quá à nha?"
cô Mai vẫn đang cằn nhằn, nói loại phụ nữ làm nghề đó đều mẹ nó ham ăn biếng làm, ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp, không biết tiến thủ, nàng cả ngày cần cù kiếm tiền, thẳng lưng làm người, đó là người của cùng một thế giới chắc? Nói lời này quả là làm ô uế nàng.
Xem ra cô Mai không những không biết, mà còn rất căm hận nghề này, như vậy lại càng kỳ lạ, rốt cuộc người chết đeo dây đỏ kia có quan hệ gì với nàng?
Vừa nghĩ tới đây, ta bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí, cùng lúc đó, nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Hình như là giọng của phụ nữ!
Trình Tinh Hà cũng nghe thấy, hai chúng ta cùng nhau nhìn ra cửa sổ xe, đều hít một hơi khí lạnh.
Ta thấy một luồng sát khí hình người, ở ngay bên ngoài cửa sổ ghế lái, nhằm vào cô Mai, hình như đang trừng mắt lườm cô Mai.
Chắc chắn là cô Mai không thấy, nhưng sát khí kia thật sự rất nặng, ngay cả một người sống bình thường như nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng cô Mai thấy động tác của ta từ kính chiếu hậu, bèn gào lên với ta:
"Thằng nhóc khốn, ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết xe của ta bao nhiêu tiền không? Nếu như rút thứ kia ra làm hỏng một chút nội thất trong xe, có bán cái mặt tiền kia của ngươi đi cũng không đền nổi!"
Thật ra ta không để bụng lời của cô Mai, nhưng hành động của sát khí hình người kia rất nhanh, cô Mai quay người, cơ thể cao lớn vừa vặn chắn tầm mắt của chúng ta, ta vượt qua bả vai của cô Mai rồi nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy thứ kia.
Không kịp nữa rồi.
cô Mai thấy ta thu tay lại, còn tưởng rằng một tiếng dọa dẫm của nàng có tác dụng, trên mặt không khỏi lộ vẻ tự mãn, như thể đang nói đoán được là ta cũng không dám, ta cũng không để ý tới nàng, trực tiếp nhìn về phía Trình Tinh Hà:
"Người phụ nữ kia có dáng vẻ như thế nào?"