Vậy thì thật kỳ lạ, trông hắn có vẻ như không hề bối rối, thế thì rốt cuộc cô gái dây đỏ từ đâu mà tới?
Thấy linh hồn của cô Mai không thể phong ấn quá lâu, nếu còn rời đi nữa thì sẽ rất phiền phức, ta liền hỏi:
“Vậy thì ngươi có biết, cô Mai đã từng tiếp xúc với cô gái lầm lỡ nào như vậy hay chưa?"
Tommy vội lắc đầu:
"Không thể nào đâu, cả đời này của Mai tổng ghét nhất là những người phụ nữ trong ngành này!"
Tại sao nàng lại ghét những cô gái lầm lỡ đến như thế? Chắc chắn phải có một số lý do ẩn chứa trong đó.
Lúc này Trình Tinh Hà đột nhiên hỏi:
"Ngươi nói ngươi không biết người phụ nữ bệnh hoạn kia, vậy tại sao sợi dây màu đỏ trên chân nàng lại giống hệt như của ngươi? Trên chân của người phụ nữ kia cũng có chuỗi hạt như thế này."
Sau khi nhìn kỹ, hóa ra sợi dây màu đỏ trông thì không có gì, nhưng thực ra còn có chi tiết, trên đó móc một hạt châu nhỏ bằng vàng, trên hạt châu có khắc hình hoa sen.
Tommy sửng sốt:
"Không thể nào chứ? Đây là thứ mà những người có sức hút nhất của Mị Lực thành chúng ta mới có được, Lệ tỷ của chúng ta tự mình làm cho chúng ta, không thể tìm được ở nơi khác đâu."
Đó chính là manh mối!
Ta lập tức hỏi:
“Ngoài ngươi ra, còn ai có loại dây đỏ này không?”
Tommy lắc đầu nói rằng ta không biết, muốn biết đáp án thì phải đến Mị Lực Thành để hỏi Lệ tỷ.
Không chần chừ thêm nữa, sau một lúc lâu, cô Mai thực sự không thể tỉnh dậy được nữa, vì vậy ta nhờ Tommy mau chóng dẫn đường đưa bọn ta đi nghe ngóng tình hình.
Tommy vẫn còn hơi lo lắng:
“Vậy còn Mai tổng thì…”
Hồn phách của Mai tổng vẫn còn đó, hơi thở của nàng vẫn còn ổn định, cả người dường như đang ngủ vậy, ta đắp chăn cho nàng rồi giục Tommy mau mau dẫn đường.
…
Mị Lực Thành là địa điểm hàng đầu trong ngành họ ở khu vực địa phương, nơi ấy rất nổi tiếng, nhận thầu phần lớn hoạt động giải trí phục vụ cho cuộc sống về đêm trong thị trấn.
Nhưng nơi đó cực kỳ đắt đỏ, những người như bọn ta không đủ khả năng đến đó, và ta cũng chưa từng trải nghiệm về phương diện này.
Trình Tinh Hà lấy chìa khóa xe của dì Mai và lái băng băng trong bóng đêm:
“Thất Tinh, vừa nãy ngươi có nghe thấy người phụ nữ kia nói gì không?”
Ta không để ý, người phụ nữ dây đỏ ấy còn nói cái gì à?
Trình Tinh Hà gật đầu ngay:
“Nàng nói là dì Mai nợ nàng, bắt dì Mai phải trả lại.”
Một người phụ nữ mại dâm thì có thể khiến một nữ doanh nhân nợ cái gì? Vả lại dì Mai đã ghét cô nàng ca ve đó như vậy, thế tại sao lại dây vào nàng?
Ta chưa quên tướng tiền tài bất chính của dì Mai, bèn hỏi Tommy:
“Nghe nói dì Mai kinh doanh, ngươi có biết nàng rốt cuộc kinh doanh cái gì không?”
Tommy suy nghĩ rồi nói:
“Hình như liên quan đến đầu tư tài chính, nàng không thích nhắc đến đề tài này nên ta không dám hỏi, ta chỉ biết nàng rất hào phóng, rất lắm tiền...Seven ca, công việc chính là ngươi là gì?”
Mới một lát mà đã gọi ta là ca rồi.
Trình Tinh Hà đưa cho hắn một tấm danh thiếp, cuối cùng cảm thấy vô cùng kính phục:
“Không ngờ nghề chính của Seven ca cao quý đến vậy mà còn nhận công việc bán thời gian này, đúng là nỗ lực, là tấm gương để ta noi theo.”
Ai làm việc bán thời gian hả!
Trình Tinh Hà cười ngước đến tận mang tai, lái xe như bay đến Mị Lực Thành mới dừng lại.
Hiện tại đang là thời gian đông khách của Mị Lực Thành, xe sang đỗ đầy bên ngoài, Tommy lấy thẻ nhân viên ra thì bọn ta mới tìm được chỗ đỗ xe.
Kết quả, vừa xuống xe thì một giọng nói bỗng vang lên:
“Ơ, chẳng phải Lý Bắc Đẩu đây sao?”
Ta quay đầu lại, là Bạch Cương làm nghề lắp đặt hệ thống sưởi bằng hơi nước, học cùng cấp ba với ta.
Hiển nhiên Bạch Cương là khách quen, biết Tommy làm nghề gì, nàng nhìn chằm chằm vào mặt ta với ánh mắt khó tả, giống như biết được bí mật nào đó vậy:
“Ngươi đổi nghề à?”
Ta chưa kịp lên tiếng thì Tommy đã nói xin lỗi với Bạch Cương rồi lôi ta đi:
“Seven ca, chuyện này nhờ ngươi cả đấy, ngươi nhất định phải giúp ta giải quyết chuyện của Mai tổng, bằng không ta sẽ bị đuổi cổ khỏi nghề này mất...”
Gì vậy, cái gì mà giải quyết với chả không giải quyết, ngươi nói cứu người là được rồi, nói thế này chẳng phải sẽ khiến người khác hiểu lầm sao?
Nhưng Bạch Cương vẫy tay:
“Là bạn cũ với nhau cả, lần sau ta gọi ngươi để ủng hộ!”
Ủng hộ cái đầu ngươi ấy.
Nhưng mạng sống của dì Mai quan trọng hơn, ta sẽ giải thích sau.
Tommy mở cửa giúp ta, âm nhạc bên trong còn ầm ĩ hơn mấy bài “Lưu Khoát Chủy cưới vợ” mà ông cậu ba hay nghe, sóng âm mạnh đến mức ta suýt ngã nhào xuống đất.
Còn Tommy cứ đi thẳng vào, nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh hắn, mỉm cười hỏi hắn hai đồng nghiệp này trông đẹp trai đấy, nẫng ở đâu về thế?