Hơn nữa, trên tay người nọ còn có một cây gậy tang.
Sửng sốt một lúc, người mặc áo choàng tang bỗng biến mất.
Thiếu niên bị dọa tè ra đất, nói hắnn mắt thấy...Áo hiếu của người kia bay bay, không có chân, giống như một con quỷ treo cổ.
Ngày hôm sau, thiếu niên bị xe đụng què một chân.
Phùng Quế Phân lập tức hỏi cha nàng đó là gì?
Cha nàng không thèm để ý nói, ngươi hỏi lão tử, lão tử hỏi ai chứ? Tòa nhà này mấy trăm năm rồi, có một con quỷ chết không phải rất bình thường à? Chúng ta làm nghề này, cả người đầy sát khí, trời không sợ đất không sợ, quan tâm nó làm gì chứ?
Quan trọng hơn là cha nàng nói ẩn ý sâu xa, nói quy tắc ngầm trong nghề, trong nhà đều có ma vượng tài, có nó ở đây chắc chắn có lợi cho sự nghiệp. Sau khi ngươi thấy đấy, sự nghiệp của chúng ta phát triển tốt đến nhường nào!
Phùng Quế Phân nghe xong cũng cảm thấy có lý, cũng không quan tâm chuyện kia nữa, cứ ở đó mấy chục năm.
Thỉnh thoảng khi mặt trăng tròn cũng có thể thấy một cái bóng đi tới đi lui phía sau đá núi giả trong sân hay dưới giàn nho, nhìn quen thì thấy cũng bình thường.
Ba người chúng ta nghe xong thì hít một hơi lạnh.
Nếu người bình thường biết trong nhà có thứ này thì chắc chắn sẽ bị dọa đến tè ra quần, vậy mà Phùng Quế Phân lại bình an vô sự, không hổ Hoa Cương Nham nữ tử, gan dạ hơn người bình thường nhiều.
Nói đến đây, Phùng Quế Phân nắm lấy tay ta:
“Lý đại sư, tôi không tìm được tình yêu đẹp có phải liên quan đến thứ đó hay không? Nếu thật sự là như vậy thì nhất định ngươi phải làm chủ cho ta, ta tình nguyện không cần vận may sự nghiệp này, ta cũng phải yêu thương, muốn nối dõi tông đường!”
Cũng đúng, nhà này ít người ở nên phòng trống nhiều, quả thật sẽ hấp dẫn một số thứ vô gia cư đến ở.
Trình Tinh Hà cũng nhíu mày theo:
“Thật kỳ lạ, nếu là quỷ treo cổ thì không thể nào bình an vô sự như thế được.”
Ách Ba Lan cũng gật đầu theo.
Đúng vậy, mọi người đều biết nơi có người tự sát sẽ hấp dẫn những người khác tự sát, đây là “kéo người chịu tội thay” trong truyền thuyết, vì quỷ chết do tự sát sẽ không thể luân hồi, chỉ có thể ở đó ngày này qua ngày khác. Quỷ treo cổ nổi danh vô cùng, chỉ cần dụ người khác vào con đường của nó thì nó mới có thể luân hồi.
Ách Ba Lan nói:
“Có khi nó ở quen rồi nên không muốn đi.”
Trình Tinh Hà vừa nghe đã nói:
“Ngươi đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, ngươi cho rằng cô hồn dã quỷ sống rất thoải mái à? Không ai đốt vàng mã cho, thiếu quần áo còn thiếu cơm ăn, để qua cơn đói còn có cố ý kiếm chuyện với người ta, làm cho người ta trúng tà để tống tiền một chút rượu, tiền giấy. Nếu là ngươi thì ngươi có vui nổi không?”
Cũng chưa hẳn, vì có vài người chết ở lại nhân gian là vì có chấp niệm nhất định, tâm nguyện không đạt được nên mãi không chịu đi, nếu thật sự là người chết, nếu có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, vào vòng luân hồi cũng là một món công đức.
Hơn nữa, lai lịch của thứ này đúng là hơi kỳ lạ...Khí tức trên mặt Phùng Quế Phân cho thấy thứ kia không giống hung sát bình thường.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới một tòa nhà tường trắng ngói đen, có cảm giác như ở Giang Nam chứ không giống như thành phố phía Bắc chúng ta, bên ngoài tường viện còn có thể thấy khu vườn lớn, dựa lưng vào một ngọn núi xanh, cảnh sắc đẹp vô cùng.
Đi vào nhìn xem, bố cục bên trong cũng rất đep mắt, núi đá giả, giàn nho, hoa và cây cảm sum suê, làm cho người ta cảm thấy Lâm Đại Ngọc có thể đi ra từ rừng cây bất cứ lúc nào.
Ta đang định nhìn kỹ bố cục thì có một lão già đi ra, Phùng Quế Phân lập tức giới thiệu cho chúng ta đó là cha nàng.
Cha nàng vừa nghe đến mạch rồng cũng rất kích động, muốn đến bắt tay ta, nói cảm ơn ân nhân cứu mạng là ta.
Khách khí vài câu, lão già ngẩng đầu, ta vừa nhìn gương mặt kia của lão thì bỗng nhíu mày.
Trên ấn đường của lão đầu nhi này có một đám mây đen bao phủ, cho thấy họa sát thân của lão vẫn chưa hết!
…
Lão đầu vừa thấy ta đang nhìn hắn thì hơi buồn bực, hỏi Phùng Quế Phân, nói buổi trưa hắn ăn lạc hạp tủ, có phải trên răng dính rau hẹ không?
Họa sát thân của lão đầu nhi này vẫn rất hung hiểm, ta không thể nào nói quá tỉ mỉ, chỉ bảo hai ngày nay lão đầu tử cẩn thận một chút, cũng đừng ở một mình nữa.
Lão đầu nhi liên tục gật đầu, nói sẽ nhớ kỹ. Cả đời không có sở thích gì khác ngoài câu cá, ai ngờ chỉ vì ngứa ngáy chắny mà chút nữa thì mất mạng.
Vẻ ngoài lão đầu nhi và Phùng Quế Phân như đúc từ một khuôn ra. Cũng rất trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa địa các cũng vuông vức phúc hậu, cười lộ ra nửa nướu răng cho thấy có tính cách hào phóng to gan lớn mật, nếu ở thời loạn thế có lẽ cũng trở thành một trang anh hùng.