Có phải họa sát thân của lão đầu nhi liên quan đến con ma kia không?
Ta lập tức hỏi lão đầu xem lão có biết lai lịch của con ma kia không.
Lão đầu nhi cũng không giấu diếm, cũng kể cho ta nghe như lời vừa rồi Phùng Quế Phân nói, mắt thấy ánh mắt lão đầu nhi trấn tĩnh không giống như đang nói dối, xem ra hai cha con này có gan to di truyền.
Trình Tinh Hà cũng không hiểu:
Có hoa văn Thanh Long Bạch Hổ trên người, được người trong xã hội tán thưởng.
Ách Ba Lan cũng gật đầu theo.
Ta lại hỏi lão đầu có tin tức gì của chủ cũ tòa nhà này không?
Lão đầu nhi lại biết rõ, nói nơi này là nhà của quý nhân tiền triều, sau đó quý nhân kia ngã xuống, nơi này bỏ hoang một thời gian dài không ai dám ở, vì có vài phụ nhân gần đấy tham lam vào hái trộm trái cây trong viện sẽ thấy quái vật, còn gặp chuyện xui xẻo, chuyện này đã truyền khắp.
Lão già tin vào phong thủy, vì phát triển sự nghiệp nên mới mua căn nhà quỷ này, ở đây không phải vì thích, hài tử hay tình yêu cũng rất tốt.
Ở hung trạch còn tin vào phong thủy? Cũng nhờ bản lĩnh hai cha con họ mà thôi.
Phùng Quế Phân vội giải thích rõ chuyện này với lão đầu nhi, lão đầu nhi vốn không để tâm nhưng vừa nghe có liên quan đến hôn nhân đại sự thì vô cùng sốt ruột, xin ta nghĩ cách cho.
Ta lập tức đi lên ban công nhìn xuống, nhìn qua cũng không có gì, bố cục toàn bộ căn nhà theo kiểu “sư tử lăn tú cầu” truyền thống, cũng coi như chiêu tài giữ gìn bình an, nhưng trên dưới trong nhà đều tràn ngập một cỗ sát khí, giống như trên mặt Phùng Quế Phân.
Vậy con ma kia từ đâu ra?
Đúng lúc này, một người bước vào cửa, Phùng Quế Phân nhìn người này, vui vẻ nghênh đón:
“Sao ngươi lại tự mình đến đây?”
Người đàn ông đáp:
“Nghe mấy tiểu đệ nói hôm nay ngươi đi thu tiền nên ta không yên tâm, đến đây xem chút.”
Phùng Quế Phân vội kể lại chuyện chuyện không đánh không quen biết kia rồi giới thiệu ta với người kia nói hắn tên là Kim Tiền Hữu, chính là chú rể quan lần này.
Kim Tiền Hữu? Có vẻ cái tên như lời chúc của ba mẹ dành cho hắn nhỉ.
Bảo sao hôm nay Phùng Quế Phân trang điểm như khỉ mặt xanh vậy, thì ra là có hẹn với người trong lòng.
Trình Tinh Hà nói:
“Người xứng với Hoa Cương Nham nương tử có lẽ là Thạch Anh Nham kim cương.”
Mà Kim Tiền này vừa thấy mấy người chúng ta thì bỗng nhíu mày:
“Mấy thằng chưa mọc lông này thì có thể làm nên trò trống gì chứ, Quế Phân, đừng nói nàng lại bị người ta lừa như lúc ở chung cư Đại Thu chứ?”
Phùng Quế Phân lại kể lại chuyện lúc trước với hắn, còn thêm mắm dặm muối, lông mày hắn càng nhíu chặt hơn:
“Không phải quá trùng hợp à? Ta có thấy gì lợi hại đâu, vậy cũng có thể thành đại sư á, vậy thì với bề ngoài của ta còn làm được tông sư ấy chứ.”
Nói xong lo lắng hạ giọng:
“Quế Phân, nàng chơi gì ngoài kia ta cũng không có ý kiến gì, nhưng dẫn loại người này vào nhà thì ra thể thống gì chứ, truyền ra ngoài chỉ tổ mất mặt.”
Nhất là ánh mắt nhìn Trình Tinh Hà, giống như nhìn kẻ thù giết cha vậy.
Ta đã sớm nhìn ra, hai hàng lông mày của hắn dính sát vào nhau như sắp thành một đường rồi, mi tâm càng rộng mở thì càng khoan dung, lòng dạ càng hẹp hòi thì mi tâm càng nhỏ, chú rể quan này thấy Trình Tinh Hà lớn lên đẹp trai nên nghi ngờ chúng ta đến dan díu với Phùng Quế Phân, muốn cướp chỗ của hắn nên coi chúng ta là cái đinh trong mắt.
Phùng Quế Phân vừa định giải thích với hắn, bỗng nhiên một tiểu đệ chạy đến:
“Đại tỷ, có chuyện không ổn rồi, bọn Đại Tam gặp người lão Lưu ở đầu phố tây, hai bên đang đánh nhau!”
Phùng Quế Phân bỗng sửng sốt:
“Người của lão Lưu ư? Không phải đã nói rồi sao, hai ngày nay ta sắp kết hôn, bảo các huynh đệ kiềm chế một chút, sao lại đánh nhau với lão Lưu bên kia thế, các ngươi không xem lời ta nói ra gì sao?”
Tiểu đệ kia vội nói:
“Chuyện này cũng không thể trách bọn Đại Tam được ạ! Bọn Đại Tam đang giúp đại tỷ chọn đồ kết hôn thì thấy người của bọn lão Lưu, cũng không hé răng. Nhưng người bên lão Lưu đến trước nói ngươi xem mấy cái này à, Đại Tam cũng vui vẻ nói đúng thế, ta đang xem mấy cái này đấy! Người của lão Lưu nghe thấy thế thì xông lên đánh!”
Phùng Quế Phân vừa định rót trà cho chúng ta, nghe thấy thế thì ném ấm trà lên bàn:
“Mấy người lão Lưu này, hổ không gần thì chứ tưởng bà đây là mèo chắc!”
Nói xong khí phách hiên ngang định đi, phút cuối mới nhớ đến chúng ta, vội bảo chú rể quan thay mặt nàng tiếp đón chúng ta, xong thì lập tức rời đi.
Phùng Quế Phân vừa đi, chú rể quan mời lão đầu vào trước, sau đó liếc mắt nhìn chúng ta:
“Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng có thể làm chuyện này á? Ta thấy các ngươi đang treo đầu dê bán thịt chó, muốn quyến rũ Quế Phân, phá hư tình cảm của chúng ta thì có?”