Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 730 - Chương 730: Đề Nghị

Chương 730: Đề Nghị

Chúng ta vào nghề cho đến nay cũng từng gặp qua không ít người kỳ quái, loại người này thường gây khó dễ, Trình Tinh Hà thấy trên bàn có đồ ăn vặt hiệu ba con sóc, ăn rất vui vẻ, cũng không thèm quan tâm đến hắn.

Chú rể quan thấy tẻ nhạt nên hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn chúng ta càng ngày càng hoài nghi:

“Hơn nữa, cố vấn của Quế Phân luôn là Để đại sư, đột nhiên lại đổi thành mấy thứ cà lơ phất phơ như các ngươi, chắc chắn bên trong có điều mờ ám. Có phải các ngươi dùng sắc đẹp mê hoặc Quế Phân không? Nói cho các ngươi biết, động đến người phụ nữ của ta không dễ đây.”

Cha mẹ ơi. lần trước là Tommy, lần này là chú rể quan, đi đến đâu cũng bị người ta ghen tương đến đó, đều trách Trình Tinh Hà kia.

Nhìn hắn như gà chọi vậy, ta lập tức bảo hắn yên tâm chớ nóng nảy, chúng ta xem xong chuyện ở nơi này thì sẽ lập tức rời đi, đây cũng có lợi cho ngươi mà, mục đích của chúng ta là để hai người thuận lợi kết hôn.

Nhưng sắc mặt chú rể lại sầm xuống, nói không có mấy người giả thần giả quỷ như các ngươi thì chúng ta kết hôn càng thuận lợi hơn.

Ách Ba Lan vừa nghe xong thì muốn tiến lên đánh hắn, nhưng tân lang quan kia vừa thấy vẻ ngoài của Ách Ba Lan thì lập tức đổi sắc.

Đúng rồi, đuôi lông mày của nam nhân này tán loạn, nếp nhăn nơi khóe mắt như mạng nhện, thứ này cho thấy vô cùng háo sắc, thấy “mỹ nữ” như Ách Ba Lan đương nhiên động lòng rồi.

Nhưng mà bề ngoài như này thì sao có thể cưới Phùng Quế Phân chứ?

Ta vừa nghĩ trong lòng, thấy hắn cũng không để ý yết hầu của Ách Ba Lan thì bảo Ách Ba Lan đừng hé răng, thấy tân lang quan này khó chơi, dùng mỹ nhân kế lại bớt việc.

Nắm đấm của Ách Ba Lan không có đất dụng võ thì bỗng cảm thấy không vui.

Nhân cơ hội này ta lập tức đi khắp nơi tìm kiếm nguồn gốc sát khí kia, chắc chắn trong căn nhà này có thứ gì đó.

Dù chú rể quan bị Ách Ba Lan hấp dẫn, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác với ta, lập tức đuổi theo, lớn tiếng quát hỏi ta đi tới đi lui làm gì?

Ngươi đã thấy người nào xem phong thủy mà có thể ngồi tại chỗ giải quyết vấn đề không, ta cũng không phải thiên lý nhãn.

Nhưng ta đi vài bước là hắn ngăn cản đến đấy, chỗ nào cũng không cho ta đi, nói gì mà nơi này không thể vào, nơi kia là cấm địa, khiến ta thấy phiền kinh khủng, cứ chặn đường vô căn cứ thế kia thì làm sao?

Trình Tinh Hà đề nghị đánh ngất hắn đi, Ách Ba Lan tán thành, giơ tay lên ý bảo hắn có thể làm thay.

Ta lại lắc đầu, nói các ngươi biết cái gì chứ, tên này nhìn khá khó chịu nhưng lại là người duy nhất có thể chống lại tai họa đẫm máu, chắc chắn trên người hắn có manh mối gì đó.

Trình Tinh Hà bỗng bĩu môi:

“Hắn hận không thể đuổi chúng ta ra ngoài mà ngươi còn muốn tìm manh mối trên người hắn, ta thấy ngươi đúng là muốn cạo lông trên trứng gà ấy, si tâm vọng tưởng.”

Ta nói ngươi hiểu cái rắm ấy, có phải hôm nay là mười lăm không?

Trình Tinh Hà gật đầu.

Vậy thì đuổi theo, theo Phùng Quế Phân nói người khoác áo choàng hiếu kia đều xuất hiện vào ngày mười lăm.

Tôi nói đừng vội, chúng ta cứ chờ trăng lên.

Không biết bên phía Phần Quế Phân đánh thế nào rồi, Trình Tinh Hà ăn hết sạch túi quà vặt Ba Con Sóc, trời đã sẩm tối mà Phùng Quế Phân vẫn chưa trở lại, hắn sờ bụng:

“Nếu còn chưa xem bói thì phải đưa ta đi khám dạ dày mất.”

Ngươi mất mặt quá đấy.

Chú rể vẫn cứ canh giữ nghiêm ngặt, sợ bọn ta lén lút làm gì đó. Ánh mắt của hắn khiến ta khó chịu, bèn đi giải quyết nỗi buồn, kết quả chú rể cũng đứng dậy theo ta vào nhà vệ sinh.

Hành động của hắn khiến ta thấy phiền, đặc biệt là ánh mắt của hắn như muốn so xem của ai to hơn, ta nói nếu so xem ai đi tiểu xa hơn thì ta còn có thể chơi với ngươi, bằng không ngươi cứ nhìn chằm chằm như vậy thì ta không tiểu được.

Chú rể hừ lạnh, nói ta không tiểu được thì phải xem tuyến tiền liệt thế nào chứ liên quan gì đến hắn, nếu không thì tiểu xong rồi đi soi gương đi, trở về làm chuyện mình nên làm, đừng mơ mình có thể dụ dỗ được Phùng Quế Phân.

Nếu không phải trên người hắn có manh mối thì ta đã ấn đầu hắn vào bồn tiểu rồi. Nhưng khi ta vừa chuyển tầm mắt đi, ánh trắng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trong, ta thấy ở ngoài sân sau mà chú rể không cho vào có một bụi hoa vảy ốc màu trắng nở rộ, mà đằng sau khóm hoa ấy loáng thoáng bóng người.

Ta lập tức lên tinh thần, cái bóng đó quả nhiên đội một chiếc khăn tang trên đầu!

Xuất hiện rồi!

Ta cài thắt lưng lại định chạy ra ngoài sân ngay, nhưng chú rể kéo ta lại, sẵng giọng:

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đó là phòng của Quế Phân, ngươi đến đó làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment