Nhưng hắn sao nhanh bằng ta, ta xoay người trèo ra từ cửa sổ nhà vệ sinh, hắn cũng muốn đuổi theo nhưng lại bị kẹt ở cửa sổ, trông như đang nướng túi đậu phụ vậy.
Ta chạy ra ngoài thì người khoác áo tang đã biến mất, ta đành phải lần tìm theo tà khí xung quanh, nhưng tìm mãi không thấy, cảm thấy vô cùng thất vọng, thầm mắng chú rể làm hỏng chuyện. Thế là ta ngồi xuống chỗ cây vảy ốc, nghĩ bụng đi tìm tiếp, nhưng đột nhiên ta cảm thấy dưới bụi hoa vảy ốc này lạnh một cách khác thường.
Ta quay đầu lại, thấy một người dán vào lưng tôi, hai con mắt tối om trên khuôn mặt trắng bệch không chút biểu cảm đang nhìn ta chòng chọc.
Ta sợ đến mức da gà da vịt nổi hết cả lên, phản xạ có điều kiện định rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng càng lại gần thì tà khí tỏa ra từ đối phương càng dày đặc, giống như nam châm cùng cực thì đẩy nhau, luồng tà khí mạnh mẽ kia bùng nổ, suýt nữa hất bay ta ra.
CMN, cái quái gì thế này? Hình như ngay cả Sát cũng không có được tà khí mãnh liệt như vậy!
Đúng như ta nghĩ, người mặc áo tang đi ra vì ánh trăng, đột nhiên thấy ta, dường như nó cũng có phản ứng nào đó với tà khí của Thất Tinh Long Tuyền, vì thế lao về phía ta.
Tốc độ ấy nhanh ngang ngửa người phụ nữ ở Yếm Thắng môn!
Thật ra ta muốn biết rõ đó là gì, không có ý định tiêu diệt nó, nhưng thứ này ra tay trước thì đừng trách ta, ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra chặn nó, “keng”, thứ đó đâm thẳng vào Thất Tinh Long Tuyền.
Nếu dám đối đầu với tà khí của Thất Tinh Long Tuyền thì dù nó là gì cũng sẽ bị chém làm đôi, nhưng lần này ta cảm thấy gan bàn tay run rẩy, tức khắc ta sửng sốt. Thứ này không những không bị Thất Tinh Long Tuyền chém làm hai, trái lại tà khí còn mạnh hơn Thất Tinh Long Tuyền, nó vẫn bình yên vô sự, không hề bị thương tổn!
Không chỉ có vậy...Ta bỗng có dự cảm chẳng lành, Thất Tinh Long Tuyền bị tổn hại, nó bị thứ kia bẻ gãy!
Cảm giác này...Lần đầu tiên xuất hiện!
Ta lập tức vận chuyển toàn bộ hành khí toan rút Thất Tinh Long Tuyền ra, vì gồng quá nên cũng lảo đảo theo.
Lần này, ta cảm thấy lạnh sống lưng, tà khí dồn hết lên gáy, thứ đó đã lặng lẽ di chuyển đến sau lưng như muốn đè lên người ta!
Ta dựng tóc gáy, rốt cuộc thứ này là cái gì, tại sao lại hung mãnh đến vậy?
Nhưng kể ra cũng khéo, có một cục đá ở ngay dưới chân ta, ta vấp ngã, thứ kia không ngờ đến tình huống này, nó rít lên rồi vụt qua, thế là bắt trượt.
Nhưng nó lập tức xoay người lại định đi đến chỗ ta.
Chết tiệt, ta căng thẳng, vụ này trông thì tưởng đơn giản, nhưng ai ngờ lại khó nhằn, chẳng lẽ lần này ta lật thuyền trong mương thật à?
Đột nhiên, “vụt”, âm thanh xé gió lao nhanh, chắn trước mặt ta:
“Thất Tinh, ngươi xem ngươi hư nhược chưa kìa, phải mau chóng bồi bổ thận đi!”
Là Trình Tinh Hà, cùng với sợi dây đỏ hắn lấy của Mạc Long nãi nãi.
Thứ kia định nhào lên, nhưng vừa chạm vào dây của Mạc Long nãi nãi thì khựng lại ngay lập tức, Trình Tinh Hà đắc ý:
“Bất kể thứ này là gì, phương pháp độc quyền, mặc ngươi thử…”
Kết quả hắn còn chưa nói xong chữ “hàng” thì những sợi dây đỏ đã đứt pặc giữa không trung, nổ tan tành.
Trình Tinh Hà ngớ ra:
“CMN, cái quái gì vậy?”
Ách Ba Lan cũng đuổi theo đến đây, hắn lập tức xông lên bắt lấy thứ kia. Hắn sở hữu thể chất thông âm, những thứ phi nhân loại mà người bình thường không thể chạm vào cũng như không thấy, hắn chắc chắn có thể bắt được.
Thứ kia khỏe hơn hắn, hắn còn chưa lại gần đã bị tà khí đánh bật ra xa, đâm vào hòn non bộ, vang “rầm” một tiếng rõ to.
Ta đau lòng, cảm thấy vô cùng nôn nóng, khi thấy thứ kia sắp leo lên người Ách Ba Lan, một tay ta chống đất, tay còn lại cầm Thất Tinh Long Tuyền chém một nhát toàn lực.
Thứ kia không động đậy, còn tay của ta đau nhức dữ dội, tiếp theo đó là cảm giác ấm áp và dấp dính, gan bàn tay của ta chảy máu vì sự va chạm.
Không chỉ có thế, “rắc”, ta biết không ổn rồi.
Một tia sáng xoẹt qua trước mắt, Thất Tinh Long Tuyền gãy làm đôi.
Ta chết sững, thứ kia lại xoay người lại định nhào về phía ta, Trình Tinh Hà hô to bảo ta tránh ra, nhưng không còn kịp nữa.
Kiếp nạn?
“Các ngươi đang làm gì thế hả?”
Đột nhiên một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, ngay sau đó khuôn mặt trắng bệch của người khoác áo tang sắp sửa dán lên mặt ta đột ngột biến mất, như thể tan biến trong không khí.
Ta sững sờ, thứ này sắp thành công rồi, tại sao lại biến mất?
Ta còn chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay bỗng nắm cổ áo của ta từ phía sau:
“Rốt cuộc các ngươi đang làm trò gì hả? Hả? Trước đó ta đã nghe nói các ngươi biết tà thuật, có phải các ngươi muốn sử dụng mê hồn thuật độc ác nào đó với Quế Phân, để Quế Phân si mê các ngươi không?”
Chú rể khó khăn lắm mới chui ra khỏi cửa sổ nhà vệ sinh.