Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 734 - Chương 734: Châm Lửa

Chương 734: Châm Lửa

Máu ở đầu ngón tay của người thuần dương, đánh ma quỷ không bao giờ trượt, nhưng lần này ta bắt người mặc áo tang thì nó không có phản ứng gì cả!

Trình Tinh Hà cũng hoàn hồn, hắn quay đầu lại đối diện với khuôn mặt trắng bệch, chửi thề một tiếng rồi từ bên dưới người mặc áo tang chui qua như cá chạch:

“Thất Tinh hộ giá!”

Hộ cái đầu ngươi.

Từ chi tiết không sợ máu đầu ngón tay, ta đoán ra được lai lịch của thứ này rồi, lập tức túm Trình Tinh Hà:

“Ngươi chạy trước đi, muốn đối phó thứ này chỉ sợ còn phải tìm chú rể!”

Trình Tinh Hà bị ta ném ra xa, mà người mặc áo tang khựng lại giây lát rồi nhào về phía ta.

Luồng tà khí tỏa ra từ nó vô cùng âm u và lạnh lẽo, ta bị đè ngã nhào xuống đất, đầu đập lên cái ang lớn sau lưng, phát ra một tiếng “rầm” rõ to.

Tiếng Trình Tinh Hà gọi ta trở nên mơ hồ, còn nổ đom đóm mắt.

Chấn động não?

Không chỉ thế, khi thứ kia nằm nhoài lên người ta, ta cảm nhận được khí trong cơ thể giống như bị cái gì đó hút đi, toàn thân không có một chút sức lực nào!

Sợi dây đỏ ngâm máu chó cũng đuổi đến nơi, nhưng lập tức rách nát, rơi đầy đắt.

Ta lập tức vươn một tay móc toàn bộ chu sa có trên người ra, vẩy chu sa lên người thứ kia.

Tiếng chửi của Trình Tinh Hà khi xa khi gần:

“Ngươi cùng đường thật rồi à, tà khí nặng thế thì vẩy chu sa có tác dụng gì?”

Ta vung chu sa, không phải để trừ tà, mà là vì công dụng khác.

Nhưng Trình Tinh Hà cũng phản ứng nhanh chóng, hắn biết thứ này khó đối phó nên xoay người chạy đi tìm chú rể:

“Thất Tinh, ngươi cố chịu đựng!”

Ta không chết dễ vậy đâu.

Có điều tà khí của thứ này thật sự quá dày đặc, càng dán sát càng khiến ta cảm thấy khó chịu, có thể nói là sống một giây bằng một năm.

Ta phải hất thứ này ra, bằng không sẽ chết mất. Ta cố gắng sờ soạng trên người mình, thiếu chút nữa thôi, với không tới, ta liều mạng vận hành khí thì bàn tay mới đút vào trong túi áo được.

Tiếp theo, ta cầm lấy bật lửa, “roẹt”, châm lửa.

Thứ này sợ thợ mộc, vậy thì chắc chắn nó có liên quan đến gỗ, dù ngươi là loại gỗ gì thì ta không tin ngươi không sợ lửa.

Quả nhiên, ngọn lửa bùng lên, thứ đó hoảng sợ, tránh sang một bên, ta nhân cơ hội này lăn từ dưới thân nó ra.

Không khí lạnh lẽo tràn vào phổi, khiến khí quản đau đớn, nhưng cảm giác này quá sung sướng, ta sống rồi!

Ta vừa quay đầu lại thì thứ kia đột nhiên biến mất, ta cảm thấy khó hiểu, nó đi đâu rồi?

Nhưng đồng thời ta cảm nhận được một luồng hơi lạnh xuất hiện phía sau, ngoái lại thì thấy thứ kia đã di chuyển đến sau lưng ta từ bao giờ, nó đang thổi hơi với tay ta!

CMN, dế cơm còn không trơn bằng ngươi!

Ta vươn tay định lấy bật lửa đốt nó, bỗng nhiên thứ này run rẩy như đang sợ sệt.

Ta quay đầu nhìn, Trình Tinh Hà đã dẫn chú rể đến khóm hoa vảy ốc trắng, quả nhiên thứ đó sợ hãi, thình lình biến mất.

Trình Tinh Hà thấy ta đã đứng dậy được thì vô cùng ngạc nhiên:

“Mệnh ngươi cứng thật đấy.”

Chú rể nhìn bọn ta với vẻ mặt khó hiểu:

“Nửa đêm nửa hôm các ngươi còn làm trò khỉ gì vậy? Nói cho các ngươi biết, đừng tiếp tục giở trò…”

Ta nhìn chú rể:

“Vậy ngươi vừa làm gì?”

Trong mắt chú rể hiện lên vẻ chột dạ, nhưng hắn lập tức cứng cổ cãi lại:

“Liên quan gì đến ngươi? Đây là nhà bọn ta, ta còn phải báo cáo với ngươi nữa à?”

Đúng lúc này, bọn ta đồng thời ngửi thấy mùi khét, khi quay đầu lại nhìn thì cả bọn sững sờ.

Khói trắng cuồn cuộn bốc ra từ một ô cửa sổ, cháy rồi!

Ta quay sang hét lên với Trình Tinh Hà:

“Mau đi dập lửa!”

Trình Tinh Hà hoàn hồn, nhìn thấy trong sân có một cái ang to bằng đá xanh thì vội vàng cầm lấy nắp kim loại của ang và gõ keng keng keng:

“Chữa cháy! Mau chữa cháy!”

Lần này mọi người trong nhà đều kinh động, ta nhìn kỹ khí trong căn phòng bị cháy, trái tim vọt lên tận cổ họng: Có ánh sáng màu đỏ, trong phòng có người!

Ta lập tức chạy đến căn phòng ấy, đúng lúc chạm mặt Phùng Quế Phân, đầu tóc Phùng Quế Phân rối bù, dựng tứ phía như nổ tung, nàng hoảng loạn:

“Cháy ở đâu? Ở đâu cháy?”

Ta giữ vài nàng và chỉ về hướng kia, nàng sững người, sau đó hét chói tai:

“Cha ta...Cha ta còn ở bên trong!”

Nói xong nàng định chạy về phía căn phòng đó.

Ta kéo nàng lại, bây giờ đi vào có khi cả hai người đều mất mạng. Ta bảo nàng ở đây chờ, tiếp đó múc một gáo nước từ cái ang rồi giội lên người mình, sau đó lao vào trong.

Hình như Phùng Quế Phân gào thét gì đó sau lưng ta, nhưng ta không nghe rõ.

Biển lửa mù mịt khói, khiến ta không mở mắt ra được, nhưng ta vẫn phân biệt được khí của người sống trong màn khói dày đặc, lão gia tử ngủ trên một chiếc giường gỗ có màn, khi lửa bùng lên, ông cụ không ra được.

Bình Luận (0)
Comment