Ngày hôm qua, chú rể cố ý bôi bột ngư hương lên cần câu rồi xui lão gia tử đi câu cá. Hắn biết Phùng Quế Phân đi tìm ta tính sổ, lão gia tử nhàm chán, nếu lão gia tử ngửi thấy mùi bột ngư hương, lúc giật cần câu nhất định sẽ rơi vào trong sông.
Hắn muốn hại chết lão gia tử.
Hai mắt Phùng Quế Phân trợn to:
“Sao có thể…”
Tuy chú rể ngớ ra nhưng vẫn mạnh miệng:
“Ngươi...Ngươi nói hươu nói vượn!”
Ta đáp:
“Các ngươi có thể ngửi thử! Trên người chú rể cũng có mùi bột ngư hương.”
Bột ngư hương lâu bay mùi hơn nước hoa cao cấp, chỉ cần tiếp xúc với nó là mùi hương nhất định sẽ lưu lại trên cơ thể trong vòng ba ngày.
Khi ấy ta ngửi thấy mùi vị giống hệt nhau trên người lão gia tử và chú rể, chỉ cảm thấy quen quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại thì tại sao lão gia tử lại gặp họa sát thân? Bởi vì có người cố ý hại ông lão.
Chú rể hoảng loạn, đang định lên tiếng thì đàn em am hiểu dược vật đã ngửi ra được:
“Đại tỷ, đúng vậy, trên người anh rể và lão gia tử đều có mùi bột ngư hương!”
Mắt Phùng Quế Phân đỏ hoe, nàng giữ chặt lấy chú rể:
“Đúng là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng…”
Chú rể lùi lại, nói ngay:
“Quế Phân Nhi, ngươi nghe ta nói, tiểu tử kia muốn giành ngươi với ta nên mới vu oan cho ta. Chắc chắn là hắn bôi bột ngư hương lên người ta!”
Ta đáp lại:
“Ngươi cứ việc ngửi, nếu ta có mùi này trên người thì coi như ta làm!”
Đàn em ngửi thử rồi lắc đầu:
“Không có.”
Ta nói tiếp:
“Một kế không thành công, hắn lại nghĩ ra một kế khác, định phóng hỏa thiêu chết lão gia tử. Ta và Trình Tinh Hà tận mắt chứng kiến hắn lén lút đi ra ngoài, người nào mũi thính có thể ngửi tay hắn.”
Lửa cháy to như vậy chắc chắn phải có nhiên liệu dễ cháy, nhất định còn có mùi nhiên liệu lưu lại trên tay hắn. Mà vừa rồi hắn không lại gần đám cháy.
Chú rể lấp tức giấu tay ra sau lưng, trán nổi gân xanh:
“Quế Phân Nhi, ngươi bình tĩnh, ngươi nói xem tại sao ta phải đốt nhà của mình, đốt cha vợ? Ta và ngươi sắp kết hôn rồi, ta ăn no rửng mỡ chắc? Mọi người đều biết rõ ta đối với ngươi thế nào mà!”
Thật ra Phùng Quế Phân cũng không muốn tin, nàng nhìn ta với ánh mắt le lói hy vọng:
“Đúng vậy, đại sư, liệu có hiểu lầm gì ở đây không…”
Ta lắc đầu:
“Không, hắn không thật sự muốn làm chồng của ngươi, mà hắn có mưu đồ khác.”
Tân lang này có chiếc mũi gồ cùng với cung Thiên Di cao chót vót, trông có vẻ là người đầy tham vọng và có đầu óc gây dựng sự nghiệp, đối với nam nhân, đây là điều tốt, nhưng xấu ở chỗ hắn lại có mắt kền kền.
Kền kền ăn xác thối, nguồn thức ăn là thi thể của dã thú, người nào có kiểu mắt này thường là những người ngồi mát ăn bát vàng, dùng vũ lực để cướp đoạt.
Hắn quả thật rất ham muốn quyền lực và sự nghiệp, nhưng lại không muốn tự lực cánh sinh, thay vào đó, hắn lăm le những thứ thuộc về người khác và cướp lấy làm của riêng, chiếm của hời một cách dễ dàng.
Bây giờ cũng như vậy...hắn muốn lấy Phùng Quế Phân, đương nhiêns tuyệt đối không phải vì hắn thích Phùng Quế Vân, một tên háo sắc như hắn chỉ thích những cô gái xinh đẹp, cả đời tuyệt đối không bao giờ yêu Phùng Quế Phân, hắn muốn dựa vào việc kết hôn với Phùng Quế Phân để có được mọi thứ của gia đình Phùng Quế Phân.
Thấy mình đã có thể kết hôn với Phùng Quế Phân, hắn cũng không cam tâm làm người đàn ông đứng sau Phùng Quế Phân mà nổi lòng tham không đáy muốn độc chiếm quyền lực.
Nhưng cha của Phùng Quế Phân không phải là kẻ ngốc, chỉ cần hắn dở thủ đoạn này, cha của Phùng Quế Phân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn...ngay cả khi hắn miễn cưỡng có con với Phùng Quế Phân thì e là hắn cũng chỉ là một công cụ sinh đẻ, người ta chỉ cần nói một tiếng thôi đã có thể đá hắn ra khỏi nhà.
Nếu có thể giải quyết ông lão trước khi cưới, vậy thì phía Phùng Quế Phân cũng dễ xử lý hơn, đoạt quyền, thậm chí giết chết Phùng Quế Phân cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Trong ngành này, Phùng Quế Phân đã đắc tội với rất nhiều người, cho dù chết đi cũng khó tìm ra ai là hung thủ.
Vì vậy, khi chúng ta đến đây, hắn cảm thấy mình đã gặp phải một trở ngại...một mặt, hắn sợ Phùng Quế Phân có mới nới cũ và sẽ phải lòng Trình Tinh Hà điển trai, mặt khác, kế hoạch hại chết ông già bằng bột ngư hương không thành, hắn muốn nhanh chóng xử lý ông già trước khi kết hôn để tránh gặp nguy hiểm khi ông già điều tra ra việc hắn âm mưu giết người không thành.
Nói đến đây, tân lang hoàn toàn sững sờ:
"Ngươi...ngươi..."
Phùng Quế Phân nắm lấy tay tân lang và nhét vào mũi tiểu đệ từng làm lính cứu hỏa, tiểu đệ vừa ngửi thì liền vỗ đùi:
"Là mùi nhiên liệu! Chất xúc tác đó chúng ta gọi là dầu ớt, vừa châm lửa là cháy!"