Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 737 - Chương 737: Muốn Làm Gì Tùy Ngài

Chương 737: Muốn Làm Gì Tùy Ngài

Trình Tinh Hà cũng vỗ đùi:

"Thảo nào! Lúc ta tìm thấy hắn, hắn đang muốn rửa tay trong ao cá nhưng đã bị ta bắt được!"

Trình Tinh Hà đã tóm được hắn trước khi hắn kịp phi tang chứng cứ, cũng xem như đã lập được công.

Điều này khiến Phùng Quế Phân rất tức giận, lập tức chộp lấy tai tân lang:

"Tên họ Kim kia, tên tham lam nhà ngươi, ngươi xem ta là nồi lẩu cay hả? Hôm nay nếu không nghiền nát ngươi ra thì ta không còn mang họ Phùng nữa!"

Tân lang cũng là người trong ngành với Phùng Quế Phân nên đương nhiên hắn biết bộ dạng lúc Phùng Quế Phân trở mặt là như thế nào, toàn thân hắn run rẩy:

"Không phải, Phùng Quế Phân, ngươi hãy nghe ta giải thích, những gì tên khốn đó nói không phải là sự thật..."

Phùng Quế Phân cười khẩy và buông tay ra:

"Vậy thì ngươi giải thích thử xem, mùi bột ngư hương và chất xúc tác từ đâu mà có?"

Tân lang muốn giải thích nhưng giải thích được một lúc thì lại toát mồ hôi, cứng họng như ngỗng ăn phải đầu gà.

Phùng Quế Phân vừa vẫy tay thì những tiểu huynh đệ kia liền xông lên xử lý hắn...ngành này cung phụng Quan nhị gia, lấy lòng trung thành làm đầu, nhưng tên tân lang này đã phản bội và phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất.

Trình Tinh Hà hả hê:

"Hắn gieo nhân nào thì gặp quả ấy, bây giờ chỉ có thể tự chuốc lấy hậu quả một mình."

Ách Ba Lan cũng gật đầu.

Ta ngăn Phùng Quế Phân lại:

"Chờ một chút, người này vẫn còn có ích."

Phùng Quế Phân khá ngạc nhiên:

"Có ích?"

Ta gật đầu:

"Ngươi vẫn còn nhớ đồ tang nhà ngươi không?"

Phùng Quế Phân vội gật đầu:

"Đương nhiên ta nhớ, ý của đại sư là thứ đó ngăn cản ta không thể tìm được đối tượng đúng không?"

Ta trả lời:

“Đúng vậy, muốn lấy thứ đó ra thì còn phải nhờ vào người này.”

Nghe vậy, Phùng Quế Phân liền trở nên phấn khích:

"Đại sư, ngươi đã tìm ra thứ đó là gì rồi sao?"

Ta gật đầu.

Phùng Quế Phân vui mừng nắm lấy tai vị tân lang và nhấc hắn lên:

"Vậy bây giờ ta giao tên này cho đại sư, muốn làm gì thì tùy ngài!"

Tên tân lang đó đương nhiên biết Phùng Quế Phân là kiểu người nói được làm được, vẻ mặt tái xanh như tàu lá chuối:

"Ta nói cho ngươi biết, ta còn có người chống lưng, nếu ngươi đắc tội với ta..."

Ta vừa túm lấy hắn vừa dạo một vòng quanh sân:

“Ngươi to gan như vậy, không cần nghĩ cũng biết ngươi chắc chắn có người chống lưng...không phải là lão Lưu đó sao?”

Mất cả buổi trời ta cũng đã biết được lão Lưu đó chính là đối thủ cạnh tranh của Phùng Quế Phân, tục ngữ có câu một núi không thể có hai hổ, trừ phi có một nam một nữ, nhưng hai người họ đều đã phá vỡ quy luật này, vẫn là cuộc cạnh tranh sống còn.

Tân lang kia tuy nhìn có vẻ tham lam, nhưng mũi hắn không lớn, chứng tỏ hắn là người nhát gan, có thể làm ra chuyện này không cần nghĩ cũng biết hắn nhất định có người đứng đằng sau chỉ dẫn. Nếu hắn cũng là người xã hội đen, có khả năng trước đây hắn đi theo lão Lưu, tên tân lang này được Phùng Quế Phân nhìn trúng và trở thành rể hiền, lúc đầu là lão Lưu đứng đằng sau giật dây, thủ đoạn hại người này e là cũng là do lão Lưu đó bày ra.

Gia đình Phùng Quế Phân tan nát, lão Lưu chẳng phải là người được lợi nhiều nhất sao? Nếu tên tân lang này thật sự đoạt được quyền, lão Lưu muốn khử tên tân lang này chỉ là chuyện dễ dàng, và rồi hắn có thể một mình độc chiếm khu vực này.

Lúc này tên tân lang mới biết mình chỉ là một quân cờ, mặt hắn chết lặng không biết nói gì.

Bọn người Trình Tinh Hà cũng đi tới:

"Ngươi mang theo tên này để làm gì chứ?"

Ta trả lời:

"Các ngươi cũng giúp một tay tìm xem gần đây có dấu vết màu đỏ nào không."

Trình Tinh Hà đầu óc nhanh nhạy, rất nhanh đã phản ứng lại, hắn cẩn thận tìm kiếm và chỉ vào một chỗ rồi nói:

"Ngươi nhìn bên đó xem!"

Ta bước qua đó, chỉ nhìn thấy lửa đã lan đến đó, một cái cây hoa cúc vàng khá lớn đã bị cháy một nửa nhưng trên thân cây vẫn còn vài vết đỏ.

Ta lập tức dập lửa, Trình Tinh Hà thấy vậy liền phấn khích nói:

"Thì ra ngươi rắc chu sa lên thứ đó để lưu lại chút manh mối! Quả nhiên vẫn là ngươi lanh lợi."

Nghe vậy, Ách Ba Lan nhìn chằm chằm vào cái cây và nói:

"Đây là cây yêu tinh đó sao? Ca, để ta báo thù nhát kiếm đó cho ngươi!"

Nói rồi hắn tiến lên chém vào cái cây.

Ta chưa kịp ngăn lại thì Ách Ba Lan đã đưa một tay lên, mặc dù đã dùng hết sức nhưng cái cây đó vẫn không nhúc nhích, ngược lại phản lực còn khiến Ách Ba Lan lộn nhào.

Thấy một người đến đánh một cái cây, những người khác nhất định cười nhạo hắn là một kẻ ngốc, nhưng ta và Trình Tinh Hà biết rất rõ năng lực của Ách Ba Lan...nếu là cây bình thường chắc chắn sớm đã đứt thành hai dưới sức lực của hắn.

Trình Tinh Hà cũng sửng sốt:

"Sao vậy, đây là cây sắt thành tinh sao?"

Bình Luận (0)
Comment