Ta nhìn tên tân lang:
"Ngươi không phải thợ mộc sao? Ngươi đến chặt khúc cây có chu sa ra đi."
Nghe thấy yêu cầu nằm ngoài sức tưởng tượng, mặt của tên tân lang đầy khó hiểu, nhưng Phùng Quế Phân đứng đằng sau đá vào mông hắn một cái:
“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, còn đứng chờ sét đánh sao? "
Tân lang suýt chút nữa bị nàng đá văng đến cái cây, hắn đành phải cầm đồ nghề đi tới.
Ách Ba Lan nhỏ giọng nói:
"Ca, ta còn không chặt đứt cái cây này, hắn..."
Ta bảo Ách Ba Lan quan sát thử xem.
Khi Ách Ba Lan ngẩng đầu lên, hắn cũng sững sờ.
Tên tân lang đó lấy một tay gõ vào vỏ cây, và rồi xé toạc vỏ cây ra một cách nhẹ nhàng như lột vỏ đậu phụ.
Lúc kéo ra, dưới vỏ cây lộ ra một hộp đen.
Quả nhiên, rất lâu trước đây đã từng có người giấu chiếc hộp đen này trong một cái cây, nhưng lâu sau đó không có ai đến lấy, cái cây vẫn không ngừng lớn lên, vì thế cành cây đã quấn lấy chiếc hộp này.
Tân lang đã lấy chiếc hộp này xuống.
Chiếc hộp đen khi sờ vào có cảm giác mát lạnh, có thể biết ngay đó là một đồ vật tốt, lúc mở ra xem, bên trong có một cây thước kẻ.
Từ trong cây thước kẻ tuôn ra luồng tà khí liên miên không dứt.
Ta lật cây thước kẻ lại, ba chúng ta đã hiểu ngay tại sao thứ đó lại mang đến tang tóc.
Mặt trước thước kẻ có khắc hình một người mặc áo tang.
Bên cạnh còn có khắc năm chữ uốn lượn: thước kẻ huyền tố áo tang.
Ở một nơi ít để ý còn có một chữ “kim” nho nhỏ.
Tân lang nhìn chằm chằm vào thứ đó và bỗng nhiên sửng sốt:
"Không lẽ đây chính là..."
Ta nhìn hắn:
“Đây là thứ nhà ngươi làm sao?”
Ta nhớ rất rõ tên tân lang này có họ Kim.
Dù những người thợ thủ công ở thời xưa làm ra nhiều thứ tinh xảo, nhưng vì địa vị xã hội thấp kém nên họ thường không thể khắc tên của mình lên thành phẩm, có thể để lại tên của người thợ thủ công trên đó cho thấy người chế tác phải là một tông sư, và những vật đó nhất định phải là bảo vật có thể lưu truyền muôn đời nên tông sư đó mới để lại danh tính để khiến tên mình được lưu danh về sau.
Gia đình của tên tân lang này nhiều đời làm thợ mộc, xem ra người làm ra chiếc thước kẻ này chính là tổ tiên của họ.
Tân lang gật đầu thật mạnh:
"Đúng vậy...ta từng nghe người nhà nhắc đến, trước đây còn tưởng rằng mấy lão già đó chỉ nói bừa thôi, không ngờ lại là thật..."
Hóa ra, dù tên tân lang này chẳng ra gì nhưng tổ tiên của hắn lại là thợ mộc nổi tiếng khắp toàn quốc và không có loại gỗ nào không xử lý được.
Trong đó có một vị tổ tiên, nếu trong cung có đồ vật gì đó không tốt thì đều phải lặn lội đường xá xa xôi đem đến nhờ hắn xử lý, những người trong thành cũng phải kính nể hắn vài phần.
Có một năm xảy ra thiên tai rất lớn, mưa to gió lớn, có người đội mưa về nhà kể lại với người dân địa phương rằng có một con rồng từ trên trời rơi xuống và bị gãy một sừng.
Mọi người không tin, vội chạy lại xem, từ xa có một đám khói bốc lên, khi nhìn xuống đất, trời ơi, nó đã phá hủy mấy sào lúa.
Những người tinh mắt còn nhìn thấy một vài nơi có vũng máu, nhưng bởi vì mưa to gió lớn, máu thấm xuống đất nên không thể nhìn thấy.
Sau một thời gian, chỗ này mọc lên một cái cây rất lạ, dù nói là cây nhưng lại chẳng có cành có lá, thân cây thì cong queo trông rất giống sừng thiên long trong tranh.
Người dân địa phương gọi cây này là cây sừng thiên long, còn dâng hương cúng lễ vật cho nó để cầu mong phù hộ mưa thuận gió hòa, từ đó nó dần trở nên nổi tiếng.
Có người muốn dâng thứ này lên triều đình...nếu đã có liên quan đến rồng thì đương nhiên chỉ có hoàng thượng mới có tư cách sở hữu, nếu hoàng đế vui mừng thì chẳng phải sẽ phong chức cho mình sao?
Nhưng bất kể là ai nghĩ ra ý nghĩ này, hắn cũng không thể động vào cái cây đó...nếu đụng vào thì sẽ gặp xui xẻo, hoặc là bị đứt tay, hoặc là bị rìu chặt trúng chân một cách khó hiểu, nói tóm lại phải luôn xảy ra tai họa đẫm máu.
Dần dà, mọi người đều cho rằng đó thật sự là sừng thiên long, phàm phu tục tử tuyệt đối không được đắc tội...nhiều người đều nói có lẽ chỉ có thợ mộc nhà họ Kim mới có năng lực này.
Quả nhiên, một ngày nọ, có một người đàn ông đội nón lá rộng vành đến nhà họ Kim, không ai có thể nhìn rõ dung mạo của hắn, hắn đến vì muốn nhờ tổ tiên nhà họ Kim giúp đỡ chặt cây sừng thiên long đó ra để làm gì đó.
Không ai muốn đắc tội với cây sừng thiên long, nhưng khi nhìn thấy tướng mạo của người đó, thợ mộc nhà họ Kim liền cúi xuống, khấu đầu, im lặng mang thứ đó ra ngoài.
Sau một đêm, hắn kéo cây sừng thiên long về, sau một tháng không ra ngoài hắn đã làm thành một cây thước kẻ và đưa cho người đội nón rộng vành.
Khi người đó rời đi, người thợ mộc khấu đầu tiễn hắn nhưng chỉ vừa mới cúi xuống thì đã ho ra rất nhiều máu, người cũng kiệt sức, sống không bao lâu thì qua đời...trưởng bối trong nhà đều cho rằng vị tổ tiên đó đã đụng vào sừng thiên long nên không thể chịu đựng được tà khí.