Kể từ đó, nhà họ Kim càng trở nên nổi tiếng, ai cũng biết nhà họ Kim có thể xử lý những cây mọc ra từ sừng thiên long.
Mãi cho đến khi ngành mộc hoàn toàn suy thoái, tay nghề của gia đình họ mới chính thức thất truyền.
Ách Ba Lan cũng trở nên hứng thú:
"Ca, như vậy có nghĩa là vật mặc áo tang đó là do thứ này thành tinh sao?"
Nói một cách chính xác thứ này gọi là vật linh.
Theo truyền thuyết dân gian, đồ vật dùng trong ba trăm năm thì sẽ thành tinh...thứ này đã có tuổi đời lâu năm, nhuốm không ít khói lửa nhân gian, tự khắc sẽ sinh ra linh khí chẳng khác gì mộc tinh.
Những câu chuyện như cây chổi thành tinh được kể bởi những người cao tuổi đâu đâu cũng có.
Người mặc áo tang ra ngoài hớp ánh trăng cũng là vì người hắn có linh khí...huống hồ trước đây sừng thiên long đó đã từng ăn hương.
Phùng Quế Phân cũng chen tới, sững sờ khi nhìn thấy cây thước:
"Chính vì thứ này nên ta mới không thể tìm được bạn đời sao?"
Nàng cũng muốn cầm nó lên để quan sát kỹ hơn nhưng ngay cả người bình thường cũng có thể cảm nhận được tà khí của nó nên theo vô thức sẽ không muốn chạm vào nó, tay liền thụt về lại.
Ta gật đầu, tà khí của gia đình này bắt nguồn từ thứ này...thảo nào, vừa có thanh khí vừa có bảo khí, quả nhiên là một đồ vật tốt.
Ta không khỏi tò mò người đội nón rộng vành kia có lai lịch thế nào? Hắn lấy cái thước này làm gì mà lại khiến nó có tà khí nhiều như vậy?
Phùng Quế Phân trở nên vui vẻ:
"Thì ra là cái này khắc chủ sao? Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng lấy được thứ này ra, đại sư mau đốt nó đi, ta không muốn để thứ này tiếp tục gây hại đâu, ta muốn kết hôn!
Cũng đúng, người đàn ông đó của Phùng Quế Phân quả thật đã bị thước kẻ huyền tố áo tang hãm hại, nhưng bây giờ ta có thể nhìn ra thứ này hại họ là có nguyên nhân.
Bây giờ tà khí trên mặt Phùng Quế Phân đã tan ra và hoàn toàn biến mất, ta có thể nhìn ra cung Phu Thê của nàng có một đường đỏ mờ ảo.
Đây gọi là đào hoa sát.
Điều này chứng minh trước một độ tuổi nào đó Phùng Quế Phân sẽ không thể tìm được bạn đời...chỉ cần tìm đối tượng kết hôn, nàng nhất định sẽ gặp xui xẻo, thậm chí sẽ dẫn đến tai ương.
Chiếc thước này ở lại đây thứ nhất có lẽ là vì cha con Phùng Quế Phân không sợ nó, thứ hai là vì họ không đuổi nó đi mà đối đãi bình thường với nó nên nó đã biết ơn hai cha con họ, âm thầm dùng tà khí của mình để bảo vệ gia đình này.
Những người đàn ông trước đây của Phùng Quế Phân có lẽ chẳng khác tên tân lang này là bao, đều có ý đồ xấu nên mới bị tà khí đó đuổi ra xa.
Bây giờ nhìn lại, đào hoa sát của Phùng Quế Phân đã hết, từ giờ trở đi, chân mệnh thiên tử của nàng có thể thuận lợi xuất hiện rồi.
Trình Tinh Hà không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thán:
"Thứ này vẫn còn chút lương tâm nhỉ?"
Những thứ như gỗ đa số đều hào phóng và dịu dàng, dù có linh khí thì cũng hiếm khi có tà linh.
Phùng Quế Phân nhìn sang tên tân lang:
"Vậy tên này ..."
Chuyện này không đơn giản như thế, có thể nói một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cây sừng thiên long này năm đó đã ăn hương nên bắt đầu có linh khí nhưng đã bị thợ mộc nhà họ Kim đốn hạ.
Trong quá trình đốn hạ, nó đã bị đao gọt búa bổ, đủ kiểu giày vò, không biết cái cây sừng thiên long này đã chịu bao nhiêu thương tổn, vì vậy nó đương nhiên thấy sợ người nhà họ Kim, nhìn hậu duệ của nhà họ Kim vào nhà này, dù nhìn ra dã tâm xấu xa của tên tân lang nhưng vì sợ hãi nên nó không thể làm gì được hắn.
Vì vậy, tên tân lang này là người duy nhất ở bên cạnh Phùng Quế Phân mà không gặp phải tai họa đẫm máu, ngược lại còn được Phùng Quế Phân cho rằng là rể hiền.
Nói ra, tên tân lang này là đều là tính toán của Để Hồng Nhãn, cũng không biết hắn tính toán thế nào.
Phùng Quế Phân đã hiểu được hòm hòm, vội gật đầu cảm ơn ta, quay lại đá tên tân lang vài cái rồi nói với ta:
“Đại sư, thứ này có tà khí nhiều như vậy, ta cũng không muốn giữ lại nó, cái này đưa cho ngươi xử lý vậy...ta nghe nói một khi tà khí nhiều lên thì sẽ ảnh hưởng đến thế hệ tương lai."
Điều này quả thật không sai...nếu mạng của ngươi không thể áp chế thứ này vậy thì rất khó giữ lại...tiểu quỷ cũng không dám đến đầu thai.
Chất liệu của cây thước này quả thật rất kỳ lạ, không phải vàng cũng không phải gỗ, cầm trên tay có cảm giác nặng và lạnh, khi chạm vào thì phát ra âm thanh của vàng và đá, chúng ta chưa từng thấy thứ gì như vậy.
Trên đó còn có một số khắc độ kỳ lạ, cũng không biết dùng để đo cái gì.
Nhưng lại rất dễ dàng lấy ra.
Ách Ba Lan hơi lo lắng:
"Ca, vật linh đó sẽ không xuất hiện nữa chứ?"