Vào trong miếu thắp hương, quả nhiên bọn ta nhìn thấy tượng thần nữ xinh đẹp trên bàn thờ, diện mạo trông đoan trang mỹ lệ vô cùng.
Cô con dâu chỉ cho ta xem:
“Sư phụ ngươi xem, kia chẳng phải là thứ mọc sừng sao?”
Ta nhìn theo hướng con dâu chỉ, đúng như ta suy đoán, nơi đó có vài bức tượng.
Tượng được nặn theo đủ mọi hình dạng quỷ ôn dịch để Quế Hoa nương nương xua đuổi, trên đầu chúng đều mọc một chiếc sừng.
Trình Tinh Hà cũng trông thấy những bức tượng ấy:
“CMN, hóa ra La mập đắc tội quỷ quỷ ôn dịch ở đây, thảo nào hắn lại mắc thứ bệnh đó.”
Ta thấy rõ thần khí quanh quẩn trong nhà La mập giống hệt thần khí trong miếu hoa quế.
Đã tìm ra nguyên do, ta bèn hỏi cô con dâu:
“Thế cha chồng của ngươi sao lại đắc tội quỷ ôn dịch?”
Trình Tinh Hà bỗng chen mồm:
“Hay là loại người hay ham món lợi nhỏ như hắn từng trộm đồ trong miếu hoa quế? Các ngươi có thể làm mọi thứ chỉ vì chút lợi ích cỏn con.”
Đắc tội quỷ thần, tất nhiên phải chịu báo ứng nghiêm trọng.
Ai ngờ con dâu lại lắc đầu khó hiểu:
“Hắn không hề phạm tội gì cả! Cha chồng của ta sợ đến đây phải tốn tiền nhang đèn nên chưa từng đến lần nào!”
Ta ngớ ra, thế thì lạ thật, không phải vậy thì tại sao hắn lại bị quỷ ôn dịch đâm cho toàn thân đầy bọc mủ hôi thối?
Con dâu sợ bọn ta không tin, bèn chỉ vào người trông coi miếu ở cửa ra vào, nói hắn và cha chồng ta quen biết đã lâu, không tin thì đi hỏi hắn.
Sau khi đi hỏi, người trông miếu lắc đầu liên tục:
“Cái lão vắt chày ra nước ấy á? Ta cũng khuyên hắn dâng hương cho Quế Hoa nương nương để cầu bình an rồi đấy, mà hắn đâu có nghe, không chịu đến đây lần nào, giờ thì ngu chưa? Báo ứng cả thôi.”
Ta chưa từng nghe đến việc không đến miếu dâng hương sẽ bị thần tiên khiển trách, thần tiên có thể hưởng hương khói thì sao có thể hẹp hòi như vậy được.
Ta quay đầu lại nhìn miếu hoa quế, càng lúc càng khó hiểu, manh mối đến đây là đứt đoàn.
Trình Tinh Hà vỗ vai ta, nhỏ giọng nói:
“Này, Thất Tinh, ta mách ngươi một kế, ngươi nghe không?”
Ta cảm thấy hứng thú:
“Nói đi.”
Trình Tinh Hà nói với giọng đắc ý:
“Ngươi đi mua một ít ô mai, mơ đen, mơ vàng, mơ xanh, càng chua càng tốt.”
Ta nhíu mày:
“Ngươi mang thai à?”
Ta cũng hiểu biết đôi chút, thèm chua sinh con trai, thèm cay sinh con gái, lần này là cậu nhóc kháu khỉnh đây.
Trình Tinh Hà đập đầu ta:
“Bảo ngươi chuẩn bị thì cứ đi đi, nhưng mà thêm một xấp vàng mã, một bó nhang.”
Nghe đến vàng mã và nhang, ta mới biết hắn định làm gì.
Hắn nháy mắt ra hiệu cho ta nhìn Ách Ba Lan:
“Có sẵn âm dương nhân ở đây, cớ sao không dùng.”
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bọn ta cúng mơ và hóa vàng ngay sau miếu hoa quế, quả nhiên chẳng bao lâu sau một cơn gió xoáy nho nhỏ từ từ xuất hiện.
Chiêu này gọi là kính lương chiêu hồn.
Những cô hồn dã quẻ sau khi chết bị quên đi, không kịp ăn hương khói, quanh năm chịu đói, đôi khi buộc phải đâm vào người đi đêm về, lừa lấy vàng mã, đồ cúng.
Kính lương tức là khi thờ cúng không nói tên, cô hồn dã quỷ trong vùng cũng có thể ăn, để trao đổi, nó ăn xong kính lương của ngươi thì ngươi có thể hỏi vài câu.
Cơn gió lốc này chính là người chết đế ăn kính lương, có thể thấy nó khá nhát gan.
Ách Ba Lan còn đang quan sát tại sao ô mai lại có nhiều loại như thế thì bị Trình Tinh Hà đẩy vào trong gió lốc.
Ách Ba Lan lảo đảo, đến khi đứng lên, ánh mắt của hắn nhìn bọn ta đã thay đổi. Tuy bình thường hắn mặc đồ nữ nhưng có thể xem như kiểu người hiên ngang oai hùng, còn bây giờ trông hắn uốn éo, ngượng nghịu, đi lại uyển chuyển nhẹ nhàng, thậm chí bàn tay còn tạo dáng lan hoa chỉ:
“Đại gia, có chuyện gì hỏi nô sao?”
Nói thì nói vậy nhưng mắt hắn cứ dán mắt chặt vào các loại ô mai trên đĩa, yết hầu động đậy, hình như sắp chảy nước miếng rồi.
Trình Tinh Hà xua tay:
“Ăn đi.”
Ách Ba Lan nghe thấy thì lập tức nhào tới ăn ngấu nghiến như chết đói, ta nhìn mà miệng ứa nước bọt.
Ta thế mới biết, thì ra phụ nữ sau khi chết chết thích ăn đồ chua, bởi vậy ô mai có sức hấp dẫn không thể chối từ với một số người phụ nữ đã chết, so với người chết là nam thì người chết nữ giới có nguồn tin tức nhanh nhạy hơn.
Trình Tinh Hà đắc ý nghiêng đầu ra hiệu cho ta ý bảo ta hỏi đi, ta đằng hắng một tiếng rồi hỏi chuyện của La mập.
“Ách Ba Lan” vừa ăn ô mai vừa cau mày nói:
“La mập nào cơ? Trong số những vị thần trong khu này thì Quế Hoa nương nương khoan dung, ôn hòa nhất rồi, còn có chuyện này sao?”
Ta lập tức nhìn về phía Trình Tinh Hà, chẳng lẽ lại kính lương miễn phí một lần à?
Trình Tinh Hà hơi xấu hổ:
“Là...Là người đắc tội Quế Hoa nương nương rồi bị quỷ ôn dịch của Quế Hoa nương nương đâm cho ấy!”