Ngươi phải mở tài khoản ở nhà đấu gió đó, gửi một khoản tiền vào trong tài khoản, tối thiểu là hai mươi lăm triệu, không mua gì thì tiền vẫn sẽ còn nguyên, sau khi buổi đấu giá kết thúc sẽ được trả lại cho chủ tài khoản, số tiền này dùng để phòng ngừa khách hàng đấu giá xong thì quỵt nợ, khiến cuộc đấu giá thất bại.
Không có tài khoản thì dù có giấy tiến cử cũng không vào được.
Hai mươi lăm triệu, ngươi bảo ta ngồi trên giường nằm mơ thì ta cũng không mơ được nhiều tiền như vậy, cho dù là tiền âm phủ thì cũng được một rổ nặng trịch!
Trình Tinh Hà chán nản, ngồi xuống:
“Âm hiểm, quá âm hiểm!”
Phùng Quế Phân nói ngay, nếu thật sự rất quan trọng thì nàng quen biết một hội viên VIP, không khó để có được một tờ giấy giới thiệu, còn tiền thì nàng cũng có thể xoay sở cho bọn ta mượn.
Một đàn em của nàng kéo tay nàng, nói với giọng điệu dè dặt:
“Tỷ, dạo nào chúng ta quay vòng khó khăn, trừ phi bán nhà mới gom đủ.”
Phùng Quế Phân lườm hắn”
“Đến lượt ngươi lắm mồm à?”
Đàn em không ư hử gì nữa, nhưng xem ra hắn vẫn thấp thỏm, sợ Phùng Quế Phân tùy hứng.
Xuyên thấu qua lớp trang điểm như khỉ mặt chó của Phùng Quế Phân, có thể nhìn ra được tài vận của nàng trong khoảng thời gian này không được tốt, gần đây tranh đua kịch liệt với người khác nhưng không giành được lợi thế nào cả, chắc hẳn kinh tế cũng khá eo hẹp.
Cũng phải, Phùng Quế Phân có nhiều đàn em, phải nuôi biết bao nhiêu miệng ăn, nếu cho ta mượn tiền thì ai biết khi nào ta có thể trả hết?
Có lẽ cả đời không trả được.
Nhưng không thể từ bỏ tứ tượng mật quyển được.
Vẻ mặt của Trình Tinh Hà u ám, không còn bao lâu nữa là sang tháng sau, nếu bọn ta không nhanh chân đuổi kịp thì không biết mật quyển của tứ tượng cục sẽ rơi vào tay ai.
Ách Ba Lan vội nói:
“Hay là ta thương lượng với ông cố?”
Thôi dẹp đi, ông cố của ngươi muốn treo ngươi vào dây lưng ấy chứ, ngươi vừa đi là không về được, không có đường thương lượng, có khả năng ông cụ sẽ mua luôn mật quyển.
Bạch Hoắc Hương cũng lo lắng, nhưng nàng không có cách nào cả. Từ khi nuôi tỳ hưu bạch ngọc, nàng biến thành thiếu nữ rỗng túi, có tiền là mua mấy món đồ quý nuôi tỳ hưu, không có nhiều tiền để dành.
Ta buồn rầu, chợt nghĩ đến câu nói của Cao lão sư khi nãy, tài khí của ta có vấn đề, phải sầu lo vì tiền.
Nhưng đang yên đang lành tại sao tài khí lại thiếu hụt?
Đúng rồi...Ta nhớ ra, trong lúc nửa tỉnh nửa mê ta nghe thấy có hai người nói chuyện, sau đó trên người ta thiếu đi cái gì đó, chẳng lẽ tài khí bị bọn họ lấy đi rồi?
Ta giật mình, không thể nào, ai lại có bản lĩnh lấy đi tài khí của người khác, chẳng phải thần tiên mới có năng lực đó hay sao?
Mà có phải Giang Cảnh đã nhận ra nên mới cười trên nỗi đau của người khác không?
“Khụ…khụ…”
Đột nhiên, một người vừa chắp tay sau lưng vừa đi vào cửa hàng, nở nụ cười với ta:
“Lý đại sư, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Để Hồng Nhãn?
Ta đang phiền muộn đây, vừa trông thấy Để Hồng Nhãn là trút giận lên người hắn:
“Sao, Để đại sư lại có cách hay gì muốn chỉ giáo bọn ta à?”
Để Hồng Nhãn cảm thấy xấu hổ, hắn nói ngay:
“Lý đại sư nói sai rồi, nghề phong thủy chúng ta coi trọng tri ân báo đáp, ngươi đã cứu ta ở đám cưới, lấy ơn báo oán, trong lòng ta vô cùng cảm kích, lần này ta đến để trả ơn?”
Sợ nợ nhân quả của ta đúng không? Coi như ngươi còn thấu tình đạt lý.
Ta bảo hắn nói thẳng.
Để Hồng Nhãn cười khà khà:
“Vừa rồi vô tình nghe được cuộc đối thoại của các ngươi với Phùng phu nhân, thế ta mới biết Lý đại sư thiếu tiền, nên ta xung phong đến đây để nói cho Lý đại sư biết một chuyện có lợi cho Lý đại sư đấy thôi? Chỉ cần hoàn thành thì hơn hai mươi triệu chỉ là chuyện cỏn con.”
Trình Tinh Hà cảnh giác:
“Thời buổi này kiếm tiền còn khó hơn ăn uế vật, chuyện có lợi mà ngươi còn có thể nghĩ đến bọn ta à? Lẽ nào có gì mờ ám?”
Để Hồng Nhãn nghe thế thì tỏ ra oan uổng:
“Sao lại nói thế, các ngươi không tin thì ta chỉ có thể tự móc tim chứng minh sự trong sạch thôi!”
Trình Tinh Hà mời hắn biểu diễn, ta bảo không cần, cứ nói thẳng ra đi.
Để Hồng Nhãn ngồi xuống ghế trên một cách thuần thục, nói là ghế trên nhưng thật ra chỉ là một chiếc ghế quý phi bằng trúc tương phi, ta thường tiếp khách ở đó, chắc là bối phận của hắn cao, quen thói đi đến đâu cũng ngồi ở ghế trên.
Nhưng hắn vừa mới đặt mông xuống thì bỗng cảm thấy không đúng, lại đứng dậy, lúng túng ngồi vào ghế cho khách,
“Lý đại sư có biết Kim Ngân Động của thành phố Karpat không?”
Thành phố Karpat? Đó là một vùng biên cương nghèo khó, nằm trong vùng hoang mạc, Karpat trong tiếng địa phương có nghĩa là rắn độc và thú dữ, có thể thấy điều kiện sống khắc nghiệt đến mức nào.
Còn hang Vàng Bạc thì không biết có ý nghĩa gì.